[ĐM] Tôi làm nông trong game kinh dị - Chương 12: Phó bản 1 - αρχάγγελος archangelos (3)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-17 02:59:45
Lượt xem: 10

Nhiệm vụ nhân vật của Tịnh Vân chính là nấu bữa sáng cho bá tước.

"Tôi có thể biết ngài thích món gì không? Ngài ưa thích vị cay hay ngọt? Hoặc là thích những nguyên liệu gì? Ngài có thể dùng đũa không?"

Tịnh Vân ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với vị bá tước nhỏ tuổi và hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc. Trong đầu cậu thì liên tục suy nghĩ về những món có thể làm. 

Vị bá tước dùng vẻ mặt có chút cổ quái nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt màu vàng kim của ngài hơi co lại như một động vật săn mồi nhìn con mồi có tính cách kì lạ.

Thông thường khi ngài đưa ra nhiệm vụ như vậy, những kẻ hầu trước kia đều chỉ vội vã chạy vào phòng bếp và nấu ra những thứ linh tinh kỳ lạ từ nguyên liệu trong tủ. Có vài kẻ lại thể hiện sự tự tin rất rõ ràng và dâng lên cho ngài cái món gọi là khoai tây chiên. 

Những kẻ đó đều đã trở thành phân bón ngoài ruộng cả rồi.

"Ta thích vị ngọt. Có thể."

Nhưng bá tước vẫn bao dung cho sự kỳ lạ này, coi như món quà dành cho hành động lễ phép của cậu. Hiếm thấy kẻ đoạ hầu nào nghĩ tới chuyện ngồi xổm xuống khi nói chuyện với ngài.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên một thực đơn hoàn chỉnh, Tịnh vân nở nụ cười:

"Xin ngài hãy chờ một chút."

Sau khi xác nhận thực đơn, Tịnh vân kéo Tam Tam đi theo mình. Đêm qua trong lúc đi tìm phòng của mình, cậu đã chạy lăng xăng gần hết mấy tầng dưới của toà lâu đài nên cậu biết nhà bếp nằm ở đâu.

Tam Tam sững sờ nhìn Tịnh Vân kéo tay hắn ta đi về phía nhà bếp dưới cái nhìn của vô số người hầu lẫn vị bá tước nhỏ tuổi kia. Tai hắn rất dễ dàng bắt được âm thanh xì xào xung quanh bỗng nhiên nhiều lên, nhóm người hầu đứng ở kia như có như không ném về phía họ những cái nhìn thương hại, đầy ác ý.

Một lúc sau, khi tìm kiếm ở trong phòng bếp, nhà kho lẫn tủ cất trữ, mặt Tam tam tái mét khi cuối cùng cũng hiểu được những cái nhìn cuối cùng của nhóm người kia có ý nghĩa gì.

Cái bếp này, à không...cả toà lâu đài này hoàn toàn không có đồ ngọt! Không đường, không mật, không trái cây chín. Làm sao mà làm món có vị ngọt được?!

"Bé Mây, nhiệm vụ này là nhiệm vụ không thể hoàn thành được!"

"Sao không chứ?" - Vẻ mặt Tịnh Vân có chút ngơ ngác, cậu nhìn Tam Tam rồi nhìn thứ trên tay. Thiếu niên đưa cho Tam Tam củ khoai tây trên tay mình, mỉm cười:

"Đối với một người ham ăn, không có vị nào là không thể làm ra. Vị ngọt thôi mà."

Bây giờ là 5 giờ sáng, cho đến khi bá tước dùng bữa sáng còn lại 2 tiếng. Làm 2 món có lẽ là đủ rồi. Nhanh tay gọt vỏ củ khoai tây, Tịnh vân nhìn qua thanh niên bên cạnh:

"Tam Tam, cậu ra ngoài kia trông cửa cho tôi được không?"

Dù không biết Tịnh Vân muốn làm món gì và dùng cách gì để làm vị ngọt nhưng Tam Tam vẫn tin tưởng ở cậu. Như cái cách hắn tin tưởng bé Mây sẽ ghánh cả nhóm bọn họ được 10 điểm tiếng anh trong kì thi vậy.

"Được, để anh Tam ra ngoài trông cửa cho cậu."

Khi Tam Tam rời khỏi, phòng bếp chỉ còn lại mỗi mình Tịnh Vân. Những vị đầu bếp lẫn người hầu trong phòng bếp ban đầu đều đang ở trên đại sảnh, thế nên khi cậu được giao nhiệm vụ, bọn họ cũng ở bên ngoài thay vì vào trong bếp.

Vân Vân cầm trên tay củ khoai tây đã gọt vỏ, để lộ phần thịt khoai tái nhợt, lốm đốm những vệt đen ngoằn ngoèo như mạch m.á.u bị hoại tử. Từng sợi khí mỏng màu xám nhạt không ngừng rỉ ra từ bề mặt, mang theo cảm giác lạnh lẽo và mục nát.

Thiếu niên im lặng.

Thứ này, trông thú vị quá vậy nè! Cậu chưa bao giờ thấy một loại khoai tây nào như này. Hình dạng đáng sợ này là do chất đất gây ra sao? Hay do khoai tây ở thế giới này nó vốn thế?

Ánh mắt thiếu niên lướt qua bao khoai tây cách đó không xa, đôi mắt thoáng nheo lại.

Liệu cậu có nên...

***

Tam Tam đứng bên ngoài cửa, chán chường trông mong thời gian trôi qua. Lúc chỉ còn cách giờ ăn sáng nửa tiếng đồng hồ, vốn Tam Tam vẫn còn đang rất tin tưởng ở bé Mây nhưng khi nhìn thấy nhóm người hầu tụ tập cách đó không xa, hắn lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Tiếng xì xào của đám người kia vừa đủ lọt vào tai của người thanh niên, đẩy sự lo lắng và cảm xúc tiêu cực trong lòng lên cao. 

Một tên người hầu nam với gương mặt gầy gò, ánh mắt mang vẻ khinh khỉnh, cười nhạt:

"Lại là nhiệm vụ đó à? Tội nghiệp nhỉ, cứ tưởng nhóm người mới này sẽ có sự khác biệt."

Nữ hầu bên cạnh, dáng người nhỏ nhắn thiên gầy nhưng ánh mắt sắc bén như dao, vừa quét dọn vết m.á.u trên tường vừa cười lạnh: "Hừ, với mớ nguyên liệu như thế thì mơ gì đến chuyện thành công chứ? Chẳng hiểu sao khi nào bá tước cũng đưa ra nhiệm vụ như này. Hay là ngài ấy chỉ muốn thêm phân bón cho vườn hoa nhỉ?"

Một người khác, dáng vẻ uể oải đứng dựa vào khung cửa sổ, môi nhếch lên đầy giễu cợt: "Có khi đó đúng là mục đích của bá tước đấy. Làm bữa sáng lại còn phải có vị ngọt? Tôi chưa thấy ai làm được, trừ phi có phép màu."

Họ nhìn nhau, những nụ cười quái dị đồng loạt hiện lên trên khuôn mặt, như thể đang chờ đợi trò cười diễn ra. 

Một người hầu nam cao lớn, giọng nói trầm hơn nhưng không kém phần khó chịu kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu: "Chỉ mong cậu Eros không làm cháy bếp, nếu không, vườn hoa sẽ có thêm một kẻ nữa đấy."

Đám người kia nghe vậy thì cười khúc khích, ánh mắt đầy vẻ trông chờ kẻ mới thất bại, như thể đó là điều không thể tránh khỏi.

"Tam Tam, cậu vào đây giúp tôi một chút." - Khi Tam Tam không nhịn nổi nữa tính tiến lên đ.ấ.m đám người có mấy cái miệng thối kia một trận thì giọng nói trong bếp vọng ra kéo hắn lại.

"Tới đây!"

Nhanh chóng mở cửa bếp ra, Tam Tam không khỏi hít một hơi thật sâu trước hương thơm thoang thoảng trong bếp. Mùi khoai tây nướng, vừa ngọt vừa thơm, và mùi...thịt bò?

Trong căn bếp u ám, Tam Tam nhìn thấy bé mây lấy ra khỏi thau một cục bột trắng tròn mũm mĩm. Hắn thoáng sửng sốt:

"Cậu làm món gì đó bé mây?"

"Làm phở đấy. Hơi bất tiện cái là phải làm sợi phở thủ công chứ không có sẵn. May sao vẫn đủ thời gian để làm bột gạo và làm sợi phở. Với cả, nước dùng phở là dễ tạo vị ngọt thanh tự nhiên nhất."

Giải thích xong lý do mình chọn món này, Tịnh Vân bắt đầu công việc trên tay. Đầu tiên, cậu nhào nặn khối bột mềm mịn, từng ngón tay nhấn sâu vào khối bột trắng ngần, cảm nhận độ đàn hồi vừa đủ. Nhào tầm cỡ vài lần, cậu dừng lại, chuyển qua bước cuối cùng.

Khối bột dẻo được cậu cán mỏng trên mặt bàn, từng đường lăn của cây cán bột tạo ra bề mặt phẳng lì, nhẵn nhụi. Cán cho đến khi nào độ dày đạt chuẩn, với con d.a.o sắc bén trong tay, cậu cắt những tấm bột mỏng thành từng sợi phở dài và đều tăm tắp, không lệch đi dù chỉ một sợi.

Do không biết bá tước có ăn được hành với tiêu không nên Tịnh Vân quyết định xắt hành bỏ riêng ra một cái chén nhỏ. Hành lá đã được rửa sạch để ráo bên cạnh, cậu cầm lên vài cây, thái chúng thành từng khoanh mỏng. 

Sắc xanh của lá hành và trắng của gốc hành hòa lẫn với nhau như một bức tranh tươi sáng giữa căn bếp xám xịt. Mà người tạo nên sự tươi sáng nhỏ nhoi đó dường như còn toả sáng hơn cả.

Thiếu niên trụng qua phần phở tươi, rồi cẩn thận sắp xếp chúng vào bát, tiếp đến mới đi gắp thịt. Bên cạnh bếp, nồi nước dùng sôi lăn tăn, mùi thơm của xương hầm và gia vị hòa quyện lan tỏa khắp không gian. Cậu đã hầm thịt nạm bò trong nồi nước dùng này một tiếng rưỡi trước, chắc giờ cũng chín rồi.

Hơn một giờ trước.....

Ban đầu Tịnh Vân tính lấy thịt trong không gian của mình để làm nước dùng, nhưng nghĩ lại thịt đông sẽ tốn nhiều thời gian để nấu hơn nên cậu quyết định lấy luôn thịt của thế giới này. Mặc dù cái màu tím tái đó không đẹp, những khi sờ độ đàn hồi và ngửi mùi thịt thì cậu biết đây vẫn là một miếng thịt ngon.

Chỉ là không biết vị như nào. 

Để cho chắc ăn, cậu tiến hành hầm thịt ở hai nồi. Một cái là thịt bò cậu cấp đông trong không gian, hầm bằng nồi áp suất. Cái còn lại là thịt bò của thế giới này, hầm ở bếp ngoài.

Để làm nước dùng có vị ngọt thanh, Tịnh Vân cắt hành tây thành miếng nhỏ, xào trên chảo nóng cho đến khi từng lát hành chuyển dần sang màu vàng óng, dậy mùi thơm lừng. Kỹ thuật cậu đang dùng hiện tại chính là Maillard, sử dụng nhiệt độ cao xào rau củ để làm dậy vị ngọt vốn có của nguyên liệu.

Ăn thử một miếng, cậu cảm nhận được rõ vị ngọt nhẹ của hành, vậy là đã thành công.

Tiếp đến đem những khúc xương bò rửa sạch, nạm bò thái từng khối vuông lớn được chần sơ qua nước sôi để khử bớt mùi tanh của thịt. Cà rốt gọt vỏ, thái khúc gọn gàng, thả trôi trong dòng nước sôi lăn tăn, nhẹ tay nêm thêm muối và gia vị, cậu đậy nắp hầm trong khi đi làm sợi phở.

Vậy là qua một tiếng rưỡi, ta có nồi nước dùng thơm nức ngọt thanh.

Tịnh Vân dùng đũa và muôi vớt từng miếng thịt nạm bò vuông vức ra ngoài, rồi gọi Tam Tam:

"Phụ tôi quạt cho nó bớt nóng với."

Tam Tam ngửi mùi thịt thoang thoảng mà chảy nước miếng đầy đất, nghe Tịnh vân nói vậy thì xắn tay áo lên lao vào giúp.

"Lát cho tôi một bát nhé bé Mây!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dm-toi-lam-nong-trong-game-kinh-di/chuong-12-pho-ban-1-arkhaghghelos-archangelos-3.html.]

"Được, còn dư nhiều mà." - Tịnh Vân cầm một miếng thịt nạm lên, thái thành những lát mỏng vừa ăn rồi xếp chúng ngay ngắn vào trong bát. Và quan trọng nhất, cậu cho một miếng thịt vào trong miệng.

Thịt nạm thường được coi là phần thịt ngon nhất của con bò, vừa nạc vừa gân. Miếng thịt vừa vào miệng đã đem tới một vị thơm khó cưỡng, có chút dai lại rất mềm, nhai vài miếng đã tan hết trong miệng. Không hề có chút vị đắng nào, nghĩa là trừ cái màu sắc có hơi khó nhìn ra thì thịt của thế giới này hoàn toàn bình thường.

Myfamilytwo

Vậy là mối lo trong lòng Tịnh Vân biến mất, cậu mở nồi nước ra, múc từng vá nước dùng nóng hổi vào trong một cái bình rót, hơi nước trong nồi theo đó bốc lên nghi ngút, bao phủ khuôn mặt cậu như một lớp sương mờ.

Hoàn tất, cậu đặt bát phở lên khay vàng, ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu trong lòng là cảm giác mong đợi lặng lẽ. Mang đồ cho bá tước nhỏ kia xong là cậu sẽ được ăn. Không chỉ có mỗi Tam Tam mà ngay cả cậu cũng đói meo cả rồi, có thể nhịn được đến giờ phút này cũng chỉ là do chưa hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Hay là...cậu và Tam Tam ăn trước rồi mang lên sau nhỉ?

"Bá tước ra lệnh cho tôi đến đây xem cậu Eros đã hoàn thành bữa sáng chưa."

Cả Tam Tam lẫn Tịnh Vân đều giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của người thứ ba trong căn bếp. Họ quay đầu lại, nhìn người mới bước vào.

Một người quản gia già khoác chiếc áo đuôi tôm đen tuyền, cổ tay áo được là phẳng tỉ mỉ, tỏa ra một khí chất thanh nhã. Gương mặt ông mang vẻ hiền hòa lạ thường, đôi mắt hằn dấu thời gian nhưng sáng ngời, tràn đầy trí tuệ.

Ánh mắt đó khiến người vừa mới có suy nghĩ ăn vụng là Tịnh Vân thầm cảm thấy ngượng ngùng, mặc dù cậu chưa làm gì cả.

Ông lão nhìn chằm chằm cậu, lướt qua món ăn trên bệ bếp, thoáng cong môi. Lão quản gia đặt một tay lên n.g.ự.c ra tư thế chào, giọng nói trầm ấm lễ độ, khác hẳn với sự lạnh lùng của các người hầu khác. "Vậy là cậu Eros đã hoàn thành bữa sáng rồi. Mời cậu theo tôi đến phòng ăn để phục vụ bữa sáng cho ngài Michael."

Tam Tam rất tự nhiên tiếp nhận nhiệm vụ bê đồ ăn, bé mây đã cất công nấu rồi, việc cần dùng sức thì cứ để hắn làm. Hắn dùng cái cloche để đậy bát phở, đặt cả bình rót lẫn chén hành tiêu lên xe đẩy, sau đó theo chân lão quản gia tới phòng ăn.

"Cậu Eros không đi theo sao?"

Lão quản gia để ý tới Tịnh Vân vẫn còn đứng yên trong bếp, lão nhăn mặt rất khẽ rồi cất tiếng hỏi.

Tịnh Vân lắc đầu: "Tôi cần phải dọn dẹp phòng bếp nữa."

"Việc đó sẽ có người khác lo. Chẳng lẽ cậu Eros không tin tưởng vào món ăn của mình đến vậy sao?"

Thiếu niên với khuôn mặt non nớt thoáng sửng sốt trước câu nói sắc bén của lão. Sau đó cậu bật cười: "Tất nhiên là không."

Cậu cởi tạp dề ra, theo ý của người quản gia mà đi theo phía sau.

Ông lão này nghĩ là cậu sợ món ăn của mình không vừa lòng bá tước, sợ bị bá tước g.i.ế.c c.h.ế.t nên mới trốn ở phòng bếp đây mà. Nhưng thực ra thì...cậu đang tính chôm mấy bao khoai tây trong đó cơ...

Tâm trạng có chút chán nản vì ăn trộm không thành công, Tịnh Vân thở dài. Thôi thì để tìm cơ hội khác vậy.

Nhóm người hầu xung quanh ngửi mùi hương ở trong bếp thoang thoảng ra từ nãy giờ đã im bặt từ lâu. Đây là lần đầu tiên bọn họ ngửi thấy một mùi hương đặc biệt đến vậy, vừa ấm áp lại dịu ngọt cực kì.

Bọn họ nhìn nhau, sự không thể tin hiện lên trong ánh mắt. Chẳng lẽ...tên đoạ hầu đó thật sự làm được món có vị ngọt ư?

Vẫn có nhiều kẻ không tin điều này, bọn họ cười khẩy trước những kẻ bị d.a.o động bởi mùi hương của món ăn, chế giễu: "Chỉ là một chút hương thơm mà các ngươi đã d.a.o động rồi à? Ai biết vị món ăn như nào chứ? Chỉ thơm thôi thì có ích gì?"

Nghĩ vậy, bọn họ quyết định đi theo phía sau đến phòng ăn để xem trò vui.

Khác với nhóm người hầu, những người chơi lại đi theo phía sau để tìm thêm thông tin hữu ích. Có khả năng cao trong toàn bộ toà lâu đài này, nơi duy nhất có thể lấy được chìa khoá chính là ở chỗ vị bá tước kia. Vậy nên nhiệm vụ lần này của người được gọi là Eros kia chính là cơ hội quý giá để có thêm manh mối.

Sau khi đi qua một hành lang dài và tiến lên lầu trên, lão quản gia dẫn họ tới một cánh cửa to lớn với các hoạ tiết cánh thiên thần trải dài.

Sau khi lão quản gia gõ cửa, cánh cửa khổng lồ ấy được mở ra, hiện trước mắt của người chơi là một căn phòng cực độ xa hoa và lộng lẫy. Những người chơi mới thì trợn mắt há miệng trước khung cảnh giàu có tột bậc này, còn những người chơi lâu năm vẻ mặt lại rất căng thẳng.

Tất cả mọi người tràn vào phòng ăn, đứng phía dưới chiếc bàn dài như đang nhìn kẻ hành quyết cuối cùng cho món ăn của Tịnh Vân.

Trong đó có năm người với khuôn mặt hết sức nghiêm trọng. Khác với những người chơi mới, bọn họ là một đội đã chơi qua vô số phó bản của trò chơi. Chính vì là dân chuyên nên bọn họ mới cảm thấy tình hình đang vô cùng nguy hiểm, bởi vì chơi qua biết bao nhiêu màn thì đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến một phó bản có bối cảnh đồ sộ đến mức này.

Từ những toà lâu đài cực kì khổng lồ và tráng lệ, vùng đất được gọi là Thánh Địa mà người chơi chưa đặt chân vào, tới thái độ niềm nở của hệ thống, mọi thứ đang chỉ rõ ra một sự thật rằng phó bản này là một màn chơi cấp địa ngục!

Với lại, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bối cảnh thế giới tối nghĩa đến vậy. Thông thường, hệ thống chủ sẽ đưa ra hẳn bối cảnh của thế giới, ví dụ như toà lâu đài AB đang có một kẻ g.i.ế.c người hàng loạt xâm nhập, khiến vô số người sợ hãi. Hãy đóng vai XX, tìm cách sống sót và vạch mặt kẻ thủ ác.

Chưa bao giờ, chưa bao giờ nó đưa ra một bối cảnh thế giới là một câu chuyện cả!

Khác với sự khủng hoảng của nhóm người này, những người chơi khác bao gồm cả Tịnh Vân vẫn chưa nhận thức được mức độ kinh hoàng của phó bản mà họ bị kéo vào, vậy nên họ vẫn rất bình tĩnh.

Tịnh Vân đang bận quan sát căn phòng ăn mà mình đang đứng. Tường phòng ăn được ốp gỗ tối màu, trang trí bằng những bức chân dung cổ xưa, đôi mắt của những nhân vật trong tranh dường như dõi theo mọi cử động của người chơi. Tịnh Vân nhìn chằm chằm mắt của một bức tranh trong số đó, tò mò có nên tháo xuống để xem hay không.

Liếc mắt nhìn vị quản gia đang cười híp mắt nhìn cậu, Tịnh Vân tiếc nuối dừng lại suy nghĩ muốn táy máy của mình.

Trung tâm phòng là một chiếc bàn gỗ sồi đen bóng khổng lồ trải dài, các đường chạm khắc tinh xảo trên chân bàn mô phỏng hình đôi cánh bay lên cùng mặt trăng và mặt trời đan xen. Trên bàn, từng bộ dụng cụ ăn mạ vàng lấp lánh đặt gọn gàng bên những chiếc đĩa sứ trắng viền xanh, bên cạnh đó là những chiếc ly pha lê trong suốt. 

Từ ánh sáng lờ mờ phát ra từ chùm đèn treo cao, đến ánh lửa lập lòe trên những cây nến dày cộp đặt trong chân nến bạc, tất cả làm mọi thứ trong phòng như nhòe đi giữa ranh giới thực và ảo. 

Góc phòng, một chiếc đồng hồ quả lắc cổ xưa kêu tích tắc, như những âm điệu đập vào tim người nghe. Cả không gian này toát lên vẻ trang trọng, xa xỉ, và pha lẫn cảm giác rờn rợn.

Bá tước chống cằm ngồi ở chiếc ghế chủ vị với lưng dựa được bọc lụa đỏ thẫm, khiến đứa trẻ trông như thể đang ngồi trên chiếc ngai vàng đẫm máu. 

"Cạch."

Chiếc cloche được mở ra, để lộ phần phở và thịt bên trong.

"Món gì đây?" - bá tước nhướn lông mày, cười cười hỏi.

"Ngươi tính cho ta ăn cái món vô vị này sao?" - Ánh mắt vàng kim nhưng lại âm u kì dị của đứa trẻ khoá chặt Tam Tam, nhưng chưa để ngài gây áp lực thêm, Tịnh Vân đã tiến lên với cái bình rót, bình tĩnh chế nước dùng nóng đến bốc khói vào trong.

Người dân nước Việt đều biết nước dùng chính là linh hồn của món phở, ngon hay dở đều dựa vào nước dùng. Khi rót linh hồn vào bên trong, hương thơm vừa ngọt ngào vừa ấm áp phả ra xung quanh, kéo theo sự thèm ăn của thực khách.

"Đây là món phở, món ăn đặc trưng của quê tôi. Nếu ngài có thể ăn hành và tiêu, thì hãy dùng muỗng cho thêm vào. Còn nếu không ăn được thì...mời ngài dùng bữa." 

Bá tước nhỏ tuổi ngồi im lặng trước bát phở bốc khói nghi ngút. Đôi mắt vàng kim ánh lên tia nghi hoặc, nhưng ngài vẫn vì hương thơm của món này mà thử thưởng thức.

Ngay khi hớp muỗng nước dùng đầu tiên vào miệng, ngài khựng lại. Đầu lưỡi chạm đến thứ vị ngọt kỳ lạ mà chưa bao giờ ngài được cảm nhận. Không phải ngọt gắt của đường hay ngọt lợ từ hoa quả quen thuộc, mà là vị ngọt dịu nhẹ, như dòng nước trong vắt len lỏi qua kẽ đá, tinh khiết và tự nhiên. 

Vị ngọt của rau củ, hành và thịt. Rất hài hoà.

Đôi lông mày nhíu lại rồi giãn ra, môi ngài hé mở như muốn thốt lên điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ gắp một sợi phở trắng mềm lên. Sợi phở vừa vào miệng, chỉ cần nhai nhẹ cũng đã tan, từng thớ thịt nạm bò dai mềm mằn mặn, nhưng càng nhai lại càng dậy lên vị ngọt trên đầu lưỡi. Một bát phở vào bụng, sự ấm áp đã lấp đầy cơ thể.

Ánh nhìn kiêu ngạo thường trực bị thay thế bởi sự chăm chú hiếm hoi, và trong khoảnh khắc, đôi mắt vàng kim như dịu đi. 

"Lạ thật," ngài nghĩ, khuôn mặt giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại tràn đầy thoả mãn. 

"Cậu làm tốt hơn những gì ta mong đợi, cậu Eros. Không hổ danh là vị đoạ hầu ta phải tranh đoạt mới có thể cướp về."

Ánh mắt ẩn ý của đứa trẻ khiến Tịnh Vân sững người. 

Tranh đoạt? Cướp về?

Nhưng không có thêm lời giải thích nào, vị bá tước nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi muốn được thưởng gì?"

Thưởng?

Ánh mắt Tịnh Vân sáng lên, nhanh chóng đáp. Và câu trả lời của cậu khiến vị bá tước lẫn tất cả những người khác ngây ra. 

Cái con người này...vừa mới nói cái quái gì thế?!

 

 

Loading...