ĐÌNH LAN - 6

Cập nhật lúc: 2025-02-28 23:43:12
Lượt xem: 7,777

Ta lập tức buông kim chỉ xuống, vội vàng lắc đầu, lắc đến mức hai tay hoa cả lên.  

 

“Sẽ không đâu.”  

 

“Muội quên rồi sao? Tỷ đã thề trước Tây Vương Mẫu, sẽ không bao giờ bỏ rơi muội.”  

 

Vương đại nương nghe vậy thì dở khóc dở cười, bà nhét vào miệng Kiến Vi một viên kẹo rồi cười bảo:  

 

“Đứa ngốc, làm gì có chuyện tỷ tỷ cứ ở bên con cả đời, không lấy chồng? Trời muốn mưa, mẹ muốn lấy chồng, để nàng đi đi!”  

 

Dỗ xong Kiến Vi, bà lại quay sang khuyên ta:  

 

“Thu Lan à, một cô nương như con, một mình nuôi trẻ con, cực khổ lắm. Trong nhà mà không có đàn ông, ngày tháng sẽ rất khó khăn.”  

 

“Có chồng, có con, thì mới có hy vọng mà sống.”  

 

Bà khuyên vài câu, ta cũng gật đầu đồng ý đi gặp mặt.  

 

Dù sao, ta cũng nghĩ rất thực tế—chỉ là gặp một lần thôi, có phải lập tức thành thân đâu. Ta đã ăn nhờ ở đậu nhà Vương đại nương lâu như vậy, nếu không nể mặt chút nào thì sau này sao còn tiếp tục ở nhờ được nữa?  

 

*

 

Mấy ngày sau, ta gặp hắn trong nhà Vương đại nương.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cách một đống củi lửa.  

 

Ta và Kiến Vi ngồi một bên, tiểu lang trung cùng mẫu thân hắn ngồi bên kia.  

 

Vừa thấy ta, mẹ hắn đã nhìn chằm chằm đánh giá, sau đó cười nói:  

 

“Đây chính là Thu Lan nhỉ? Nhìn cũng không tệ đâu. Còn đây là con trai ta, Đỗ Trọng. Nó năm nay mười chín tuổi, đang làm học đồ trong y quán của Lý gia. Sư phụ rất quý nó, chỉ cần chịu khó làm việc, hai năm nữa là có thể chính thức làm lang trung, khi đó tiền đồ rộng mở lắm!”  

 

Đỗ Trọng cúi đầu, không nói một lời. Còn Đỗ đại nương thì thao thao bất tuyệt.  

 

“Thu Lan à, cổ họng của con…” Bà chỉ vào yết hầu mình, “Là bẩm sinh không nói được, hay là sau này bị bệnh? Con trai ta muốn tìm một cô nương ít nói, nhưng nếu là câm bẩm sinh thì không được đâu. Nhỡ đâu sinh ra đứa cháu cũng bị câm, thì làm sao bây giờ?”  

 

Ta mím môi, chậm rãi giơ tay làm mấy động tác.  

 

Kiến Vi lập tức thay ta giải thích.  

 

“Là sau này bị bệnh, khỏi bệnh rồi nhưng không nói được nữa.”  

 

Đỗ đại nương liên tục gật đầu, cuối cùng cũng dời ánh mắt sang Kiến Vi.  

 

Bà kéo nàng lại trước mặt, cẩn thận quan sát.  

 

“Ôi chao, cô bé này đúng là một tiểu mỹ nhân.”  

 

Rồi bà lại quay sang ta, vẻ mặt đầy ẩn ý:  

 

“Thu Lan à… Con trai ta tuy có tiền đồ, nhưng trong nhà vẫn còn mấy đứa đệ muội nhỏ đang chờ nó lo liệu. Giờ mà thêm hai miệng ăn nữa, e là không gánh nổi. Nhưng con cứ yên tâm, ta sẽ giúp con tìm một gia đình nào đó chịu nhận nuôi con dâu từ bé. Muội muội của con xinh đẹp thế này…”  

 

Ta nhẫn nhịn suốt nửa canh giờ, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được nữa.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dinh-lan/6.html.]

Ta đột ngột đứng dậy.  

 

Kéo Kiến Vi về phía mình, giấu nàng sau lưng, sau đó nghiêm mặt làm dấu tay.  

 

“Ta không gả.”

 

11

 

Buổi xem mắt này cuối cùng kết thúc trong không vui.  

 

Đêm đến, ta và Kiến Vi chen chúc trên chiếc giường chật hẹp. Ban đầu nàng chỉ sụt sịt khe khẽ, nhưng nhịn một lúc lâu vẫn không được, cuối cùng òa lên khóc nức nở.  

 

“Lan tỷ tỷ… có phải muội đã liên lụy tỷ không? Nếu không có muội, hôm nay có phải tỷ đã thành thân rồi không?”  

 

Ta thắp đèn, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng.  

 

Rồi chậm rãi giải thích:  

 

“Không đâu, là tỷ không muốn gả cho hắn. Trên đời này đâu phải hết sạch nam nhân, sao phải lấy một kẻ vô dụng như vậy? Hắn ngay cả mở miệng trước mặt mẹ ruột cũng không dám.”  

 

“Ta xem thường hắn.”  

 

“Chuyện này không liên quan gì đến muội, đừng nghĩ linh tinh.”  

 

Cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh, Kiến Vi lập tức ngừng khóc, cười rạng rỡ, nhào vào lòng ta.  

 

Nàng bảo nếu tỷ tỷ không lấy chồng, vậy nàng cũng không lấy chồng, cả đời này sẽ ở bên tỷ tỷ.  

 

Ta chỉ cười, thổi tắt ngọn nến, ôm nàng chìm vào giấc ngủ.  

 

Mấy ngày sau, ta cũng ngại không dám sang nhà Vương đại nương, chỉ ở nhà chăm chỉ làm thêu thùa. Đợi khi tích góp đủ, ta mang đi bán, so ra cũng không thua kém tiền kiếm được nhờ bắt cá mò tôm.  

 

Cuối cùng, vẫn là Vương đại nương chủ động đến tìm ta trước.  

 

Bà nói không ít lời xấu về nhà họ Đỗ.  

 

Thế là mọi chuyện lại trở về như cũ. Ban ngày, ta cùng Kiến Vi sang nhà bà sưởi ấm, làm thêu, nghe bà kể đôi ba câu chuyện. 

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua.  

 

Thoắt cái, đã đến cuối năm.

 

12

 

Đây là cái Tết đầu tiên của ta và Kiến Vi ở Giang Đô.  

 

Bước vào tháng Chạp, ta cũng ít làm thêu thùa hơn, mỗi ngày đều bận rộn quét tước, phơi phóng, tập làm bánh, rồi dẫn Kiến Vi ra phố mua mấy món lặt vặt để đón năm mới.  

 

Đêm Giao thừa, ta nấu một mâm cơm tươm tất, còn sang chỗ Vương đại nương xin một chén rượu.  

 

Trong nhà được lửa sưởi ấm, ấm áp vô cùng.  

 

Kiến Vi thức cùng ta đón giao thừa, nàng chấm một chút rượu bằng đũa, nhấp thử một ngụm nhỏ, lập tức hai má đỏ bừng.  

 

 

Loading...