ĐÌNH LAN - 1

Cập nhật lúc: 2025-02-28 23:40:47
Lượt xem: 4,073

GIỚI THIỆU:

 

Ta là nha hoàn câm trong viện của Tạ Thế tử. 

 

Tạ gia suy vong, hắn đem muội muội mới năm tuổi giao lại cho ta.  

 

Tiểu tiểu thư còn nhỏ, yếu ớt, kiêu kỳ.

 

Ta dẫn nàng bôn ba khắp chốn, mò cá bắt tôm, tập viết thêu hoa.  

 

Vốn chỉ mong nuôi nàng trưởng thành, tích góp cho nàng một phần hồi môn.  

 

Nhưng Thế tử Tạ gia đột nhiên trở về.

 

01

 

Ta dẫn theo tiểu tiểu thư Tạ Kiến Vi chạy trốn ngàn dặm, từ kinh đô đến Kim Lăng, không dám đi đường ban ngày, cũng chẳng dám bước chân lên quan đạo.  

 

Mất trọn ba tháng.  

 

Lần mò đi đường đêm, cuối cùng cũng đến được Kim Lăng.  

 

Tiểu tiểu thư còn nhỏ, lại yếu ớt kiêu kỳ. Nàng không chịu đi đường, đòi ăn ngon, còn chê ta là một kẻ câm, chẳng thể cùng nàng chuyện trò. Có lần nàng ngang bướng đến cực điểm, tức giận ném chiếc túi gấm nhỏ trên người về phía ta:  

 

“Ngươi đi đi! Ta không cần ngươi hầu hạ!”  

 

“Bà v.ú đâu!”  

 

“Ta muốn bà v.ú hầu hạ, muốn mẫu thân đánh ngươi thật đau bằng bản gỗ!”  

 

Những khi ấy, ta chẳng thể nói gì, chỉ biết nhặt chiếc túi gấm lên, lặng lẽ đứng một bên nhìn nàng.  

 

Nàng mới chỉ có năm tuổi.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Còn chưa hiểu thế nào là gia tộc diệt vong, là tru di cả nhà.  

 

Cũng không biết rằng, phủ Hầu gia vì bị cuốn vào tranh đấu triều chính, bị người ta vu cáo hãm hại là có dính líu đến tranh giành ngôi vị, khiến lão hoàng đế giận dữ mà hạ lệnh tru di cả Tạ gia.  

 

Lẽ ra nàng đã phải trở thành vong hồn dưới đao.  

 

Đêm hôm ấy, khi Cẩm Y Vệ phá cửa xông vào, chính ca ca nàng, Tạ thế tử, đã đưa nàng rời đi.  

 

Hắn toàn thân đ//ẫm máu, cánh tay bị ch//ém hai nhát, nhưng vẫn chưa từng buông muội muội trong lòng. Gặp ta, hắn nghiêm túc giao nàng cho ta.  

 

“Thu Lan, cô không giống những nha đầu khác.”  

 

“Họ đều là gia sinh tử*, còn cô từ nhỏ đã bươn chải bên ngoài. Cầu xin cô đưa muội muội ta đến nhà cữu cữu ở Kim Lăng, giúp nàng tránh kiếp nạn này.”  

 

(*Gia sinh tử: Những nô tỳ, gia nhân sinh ra và lớn lên trong phủ, thuộc quyền sở hữu của chủ nhân.)

 

Thật ra ta có thể như những nha đầu khác, tự mình bỏ trốn. Nhưng ta nhớ đến bản thân—một kẻ câm cỗi cằn như ta—thậm chí còn không có tư cách làm việc vặt trong viện thế tử. Khi mẫu thân ta qua đời, ta từng lén trộm bạc mua quan tài cho bà, lại không may trộm đến trên đầu Tạ thế tử.  

 

Hắn thấy ta đáng thương, liền mua cho mẫu thân ta một cỗ quan tài mỏng, rồi đưa ta về phủ.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dinh-lan/1.html.]

Để ta có cơm ăn, có áo mặc, không còn phải đi trộm cắp nữa.  

 

Thế nên, ta gật đầu đồng ý.  

 

Tạ thế tử trao cho ta một phong thư, kèm theo một chiếc ấn tín.  

 

Rồi hắn đánh lạc hướng truy binh giúp ta.  

 

Ta ôm lấy tiểu tiểu thư chạy khỏi phủ Hầu gia, phía sau là tiếng ch//ém giếc vang trời, m//áu chảy thành sông. Tiểu thư bị ca ca hạ dược, mềm nhũn trong vòng tay ta.  

 

Nhưng nàng rồi cũng sẽ tỉnh lại.  

 

Tỉnh lại rồi, chỉ có màn trời chiếu đất.  

 

Không còn ai quen thuộc.  

 

Ta lặng lẽ nhìn nàng, chờ đến khi nàng bình tĩnh lại, rồi giơ hai tay ra hiệu:  

 

“Không còn ai khác nữa.”  

 

“Nơi này chỉ có ta. Dù ngươi có ghét ta thế nào cũng phải chờ ta đưa ngươi đến Kim Lăng, đến nhà cữu cữu ngươi. Từ đó về sau, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”  

 

Tạ Kiến Vi có lẽ không hiểu ta nói gì, mà nàng cũng chẳng buồn nhìn kỹ.  

 

Giận dỗi xong.  

 

Cuối cùng nàng vẫn chỉ có thể dựa vào ta.  

 

May mắn thay, khi túi gấm đã cạn đáy, chúng ta cũng đến được Kim Lăng. Nghĩ rằng từ đây khổ tận cam lai, mang theo hy vọng tràn trề mà bước vào thành.  

 

Nhưng rồi lại chếc lặng tại chỗ.

 

02

 

Hai tháng trước, phủ Thượng thư Lục gia ở Kim Lăng đã bị tịch biên, người nhà bị lưu đày.  

 

Cũng vì bị liên lụy bởi phủ Hầu gia.  

 

Ta dắt Tạ Kiến Vi đi dọc theo phố lớn Kim Lăng.  

 

Vẫn không cam tâm, lần mò đến phủ Thượng thư, nhưng cánh cổng đỏ son đã đóng chặt, giấy niêm phong dán ngang. Một vị đại nương than vắn thở dài, nói rằng trăm năm cơ nghiệp của Lục gia đã sụp đổ trong chớp mắt, ngay cả các vị cô nương đã gả đi cũng chẳng có ngày lành để sống.  

 

Hai tháng nay, người chếc thì đã chếc, kẻ bệnh thì lâm trọng bệnh.  

 

Còn có người thì xuất gia vào am miếu.  

 

Ta lặng lẽ liếc nhìn Tạ Kiến Vi, nàng vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn chẳng hay biết rằng con đường lui cuối cùng mà ca ca nàng để lại—  

 

Đã không còn nữa.  

 

Ta mím chặt môi, bất giác muốn buông tay nàng ra.  

 

Suốt dọc đường trốn chạy, ta dắt theo nàng bôn ba khắp chốn, giày vải rách đến mấy đôi, nàng hờn dỗi ta bao lần, ta cũng chưa từng bỏ đi. Nếu nói là trả ân tình, giờ ta đã đưa nàng đến Kim Lăng, cũng xem như không thẹn với sự phó thác của Tạ thế tử.  

 

Loading...