Diệp lạc vô thanh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-12-21 14:08:02
Lượt xem: 241
Phản ứng theo bản năng của Bùi Triệt, vẫn khiến tôi ghê tởm.
Bởi vì tôi biết, nếu anh thật sự vô tội, sau khi tôi nói ra câu này này, nhất định anh sẽ tranh luận với tôi.
Nói rằng anh và Lục Vân trong sạch, là tôi cố tình gây chuyện.
Nhưng Bùi Triệt không làm vậy.
Anh rối loạn, luống cuống buông tôi ra, rất lâu không nói được câu nào.
Đó là lí do vì sao, khoảnh khắc Lục Vân bước tới bên cạnh anh, Bùi Triệt thật sự nghĩ tới một cuộc hội ngộ long trọng với cô ta sau một quãng thời gian xa cách.
Cũng nghĩ tới, bỏ lại trách nhiệm của một người chồng, ép Lục Vân trên ghế, hung hăng hôn môi.
Chính sự xuất hiện của tôi đã gọi “lương tâm” chó c.h.ế.t của anh về với tư cách một người chồng.
Tôi bình tĩnh quay đầu lại, nói tiếng cảm ơn với Từ Nam Khanh.
“Tôi còn có chuyện muốn nói với Bùi Triệt, trên đường về anh nhớ chú ý an toàn.”
Từ Nam Khanh gật đầu rồi rời đi.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi không để ý đến Bùi Triệt, xoay người đi về phía chỗ rẽ hành lang.
“Nam Kiều, chúng ta nói chuyện…”
Bùi Triệt muốn kéo tôi lại, tôi đột nhiên xoay người, tát mạnh cho anh một cái.
Tiếng tát trong trẻo vang vọng trong hành lang.
Kiềm chế uất ức thật lâu, phẫn nộ bộc phát trong nháy mắt.
Tôi nhớ tới bóng lưng anh rời khỏi bàn mổ, nhớ tới nỗi sợ hãi bất lực khi bị chồng bỏ lại.
Tức giận đến toàn thân phát run, lạnh như băng nói: “Bùi Triệt, mẹ nó anh đừng chạm vào tôi, tôi chê anh bẩn.”
…
Tôi không biết Bùi Triệt đã nói với người trong nhà thế nào.
Tóm lại, Bùi Triệt chủ động kết thúc chiến tranh lạnh, lại dọn về.
Anh mua rất nhiều đồ chơi cho Bột, mỗi ngày ôm Bột lắc lư trước mặt tôi.
Lặp lại chiêu cũ: “Kiều Kiều, em ôm Bột một cái, được không?”
Tôi nhận lấy Bột thờ ơ xoa hai cái.
Ngay khi anh nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ cho anh, thì chuông cửa reo lên.
Ba mẹ tôi xuất hiện trước cửa nhà.
Thu Vũ Miên Miên
“Nam Kiều, nghe nói hai đứa phải đi công tác?”
“Vâng, ba mẹ ôm Bột về nuôi đi ạ.”
“Khi nào con về?”
“Con vẫn chưa biết.”
Ba mẹ nhận thấy bầu không khí giữa hai chúng tôi không ổn, yên lặng bế Bột rời đi.
Đóng cửa lại, tôi trông thấy khuôn mặt trắng bệch của Bùi Triệt.
Nhẹ nhàng ném món đồ chơi mà anh vừa đưa cho tôi xuống.
“Anh suy nghĩ chuyện ly hôn trước đi, Bột ở với tôi, còn lại, giao cho luật sư.”
Cho đến giờ phút này, Bùi Triệt mới phát hiện, tôi thật sự nghiêm túc.
Anh không còn chút thái độ mềm mỏng nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/diep-lac-vo-thanh/chuong-8.html.]
Cứng nhắc phun ra bốn chữ: “Anh không đồng ý.”
“Nam Kiều, anh và Lục Vân trong sạch. Nếu em không vừa mắt với cô ấy thì anh có thể cắt đứt liên lạc với cô ấy, chỉ cần em muốn, em vui vẻ, thì anh đều nghe theo em.”
Sao tôi lại thành người cố tình gây sự rồi?
Tôi kéo ghế rồi ngồi xuống, giọng rất nhẹ: “Bùi Triệt, ai quan tâm anh thích ai chứ?”
“Tôi muốn ly hôn, không sống với anh được, được chưa?”
Câu sau của Bùi Triệt bị chặn trong cổ họng.
Anh chất vấn tôi: “Có phải bởi vì Từ Nam Khanh không?”
Tôi nhấp một hớp nước: “Bùi Triệt, đừng cố tình gây sự. Tôi và Từ Nam Khanh trong sạch. Nếu anh không vừa mắt với anh ấy, tôi có thể cắt đứt liên lạc với anh ấy, chỉ cần anh muốn, anh vui, thì tôi đều nghe theo anh.”
Chưa đến một phút đồng hồ, lời anh nói lại đáp lễ cho anh.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt bị ép điên trên mặt Bùi Triệt.
Nhưng tôi cũng không có hứng tranh chấp với anh: “Anh và Lục Vân như thế nào, thì tôi và Từ Nam Khanh như thế đó.”
“Trong sạch, minh bạch rõ ràng.”
“Chờ anh nghĩ kỹ thì chúng ta nói tiếp.”
Một câu giễu cợt đã hoàn toàn đưa mối quan hệ của chúng tôi xuống mức đóng băng.
Bùi Triệt không đồng ý ly hôn, chúng tôi rơi vào giằng co.
Nhưng mà rất nhanh, anh đã nếm được mùi vị tự bê đá đập chân mình.
Lúc tôi đưa hoa quả cho Từ Nam Khanh trước mặt anh, lúc tôi nói chuyện với Từ Nam Khanh hoặc là vì vấn đề vết thương, lúc ăn cơm, gửi WeChat cho Từ Nam Khanh, cảm xúc mà Bùi Triệt đè nén rất lâu, cuối cùng cũng bộc phát.
Anh quăng đũa ngay trước mặt tôi.
“Nam Kiều, rốt cuộc em muốn anh làm sao đây?”
“Anh đã không còn liên hệ với Lục Vân rồi!”
“Em còn muốn làm ầm lên tới khi nào nữa?”
Trên điện thoại mà anh ném tới, là những lời cầu xin mà Lục Vân gửi cho anh.
“Bùi Triệt, để ý tới em đi mà.”
“Anh đang trả thù em vì đã chia tay với anh sao?”
“Em sai rồi mà, được không? Sau này chúng ta quay lại làm bạn bè, em sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ đi quấy rầy cuộc sống của anh nữa.”
Tôi cũng đặt điện thoại của mình lên bàn.
“Lục Vân có lòng bất chính với anh, chẳng phải không để ý tới là điều anh nên làm sao?”
“Tại sao tôi phải từ bỏ bác sĩ chính của tôi chỉ vì anh từ chối cô ta?”
Lịch sử trò chuyện của tôi và Từ Nam Khanh không thể bình thường hơn.
“Thứ bảy tái khám, vết thương còn đau không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy chuẩn bị cắt chỉ thôi.”
“Được.”
Bùi Triệt không bới móc được gì, nhưng bản thân là bác sĩ ngoại khoa, vợ tìm người khác cắt chỉ, chính là vấn đề lớn nhất.
Tôi biết Bùi Triệt muốn nói gì, chặn họng anh trước một bước.
“Anh không phẫu thuật cho tôi, thì chuyện điều trị sau đó cũng đừng quản.”
“Con người của tôi, từ đầu đến cuối chỉ thích duy nhất một người.”