Diệc Tư Quân (Cũng Nhớ Người) - 7,8
Cập nhật lúc: 2025-01-11 15:01:33
Lượt xem: 108
7.
Hồ Nhung quả nhiên gian xảo.
Cả một bộ tộc kỵ binh đang chực chờ mai phục tại đó.
Nhưng ta sớm đã dự liệu, lặng lẽ không một tiếng động, nằm phục bên cạnh rừng Hồ Dương cách đó không xa quan sát, rồi một mình vào trại giặc trước để tìm hiểu phòng ngự của chúng, đồng thời chôn nhiều bình dầu hỏa xuống đất.
Ta kiên nhẫn đợi đến giữa đêm, cho đến khi tinh thần bọn chúng buông lỏng nhất. Ta vung tay, tiểu đội lặng lẽ giương cung.
Vù! Vù! Vù!
Những ngọn lửa ánh lên trong mắt ta, tiếp đến lan ra nhanh chóng.
Tiếng còi chợt vang, ta ghìm ngựa dẫn đầu, xông vào nơi giờ đây đang cuồn cuộn khói lửa.
Đêm đó, tiếng ch é m gi ế t, tiếng la hét thảm thiết, tiếng lửa cháy lách tách không ngớt bên tai.
Ngồi trên lưng ngựa, ta kéo dây cung, mắt không chớp lấy một lần, một mũi tên phá không bay đi.
Hôm sau, ta mặt đầy dấu m á u, dẫn một đội binh sĩ mỏi mệt, kiệt sức nhưng ánh mắt sáng quắc đến dọa người, lôi kéo tù binh và lương thảo về trại.
Không ai dám nhìn ta, còn ta vẫn bình thản như thường, đặt thứ trong tay mình xuống.
“Bịch!”
Đó là đ ầ u của thủ lĩnh quân địch đang đóng quân tại đó.
Ta bình tĩnh nói: “May mắn không phụ sứ mệnh.”
Gương mặt nghiêm túc của Ứng Trì lộ ra chút ý cười: “Tốt lắm. Ngươi vất vả rồi.”
…
Kể từ đó, tiểu đội tập kích của ta bị người Hồ Nhung đặt cho cái tên “Tu La”.
Người người đều biết quân Tu La xuất quỷ nhập thần, bất khả chiến bại, trên chiến trường chẳng khác gì mũi nhọn tiên phong, lúc nào cũng có thể đ â m thẳng vào trái tim đối thủ.
Cái tên “Tư Quân” vang dội mạc bắc, thậm chí truyền tới kinh thành.
Ta liên tiếp lập được kỳ công, chiến thuật tinh quái, ra tay tàn nhẫn, lần nào cũng có thể trực tiếp lấy đ ầ u tướng địch, khiến phần lớn tộc Hồ Nhung nghe danh đã sợ vỡ mật, thậm chí nghe bảo còn dọa được trẻ con nín khóc ban đêm.
Lại có lời đồn đại cho rằng tính tình ta xấu ác, ương ngạnh, ngoại trừ đôi chút tôn trọng với cấp trên Ứng Trì hay tán dương ra, ta thường xuyên xảy ra xung đột với Lâm Thiệu tướng quân. Có thể nói, ta chính là một con sói đơn độc.
Tin tức vừa truyền ra, thêm Khâm Thiên Giám không biết vì duyên cớ gì, sau khi quan sát tinh tượng ban đêm lại phán “Mệnh tướng tinh, bảo hộ Cảnh triều”, thư phong thưởng của hoàng đế gần như tức tốc được đưa đến đại mạc.
Ta biết tỏng ý định của hắn. Còn gì ngoài việc muốn ta đoạt lấy binh quyền Lâm gia, muốn lợi dụng ta để cân bằng quyền lực với LâmThiệu.
Chúng đều nằm trong dự liệu lẫn mong đợi của ta, chỉ là không ngờ lại thuận lợi đến thế.
Khâm Thiên Giám.
Mệnh tướng tinh.
Đứng dưới vòm trời đại mạc rộng lớn, nhìn về hướng hoàng thành xa xăm.
Ta không tin mệnh trời, chẳng tin may mắn, càng không màng cái gọi là tướng tinh kia.
Những thứ như vậy chưa từng đến phiên ta.
Nhưng ta tin Mạnh Tư Quỳnh.
Tất cả may mắn trong cuộc đời ta đều do phu nhân và đích tỷ ban tặng. Hiện tại chắc chắn cũng là như thế.
Tỷ ấy có đoán được không?
Hẳn là tỷ ấy đã đoán ra được rồi.
Tỷ ấy thông minh đến thế cơ mà.
Vậy, tỷ ấy đã đoán được đến đâu? Tỷ ấy nhìn thấy ta đột nhiên nữ cải nam trang gia nhập quân đội, nhìn thấy một “Tư Quân” tựa ngôi sao vụt sáng, nhìn thấy mọi sự, mọi việc đều không giống trước đây, phải chăng tỷ ấy cũng sẽ đoán ra ta cũng được hồi sinh rồi?
Đoán được rồi, tỷ ấy có tìm hỏi ta không? Nếu tỷ ấy hỏi, ta nên nói gì đây?
Đại mạc thiếu nước, quanh năm khô hạn, may thay cạnh trại còn có một con sông, bằng không, việc tắm rửa sẽ rất phiền toái.
Ta ngơ ngác nhìn mình trong nước. Làn da trắng ngần trước kia, bởi vì nắng gió mà biến thành màu lúa mạch. Ta cao lên và khỏe hơn, quan trọng là sẹo trên người ngày càng nhiều, sâu nhất là vết ở bụng, suýt chút nữa đã lấy m ạ n g ta.
Nhưng ta không thể ngã xuống, nên ta gắng gượng sốt cao, cắn răng chịu cơn đau cắt xư ơ n g cắt t h ịt để trị thương, rồi hôm sau vén trướng bước ra như không có chuyện gì, khiến ai nấy hò reo phấn khích.
Chiến trường đao kiếm vô tình, dù võ công ta cái thế vô song, cũng không thể đảm bảo bản thân từ đầu đến cuối không mảy may sứt mẻ.
Tư Quân hôm nay cùng Mạnh Tư Đinh đã chẳng còn chút điểm tương đồng.
Vậy thì khi gặp lại, tỷ ấy vẫn có thể nhận ra ta chứ?
Ta không biết.
Lâm Thiệu đến tìm ta, trên tay là một phong thư.
“Đích tỷ ngươi gửi cho ngươi.” Ông ấy nói: “Nàng thường hỏi thăm tình hình của ngươi. Có lẽ lần này phụ thân không cách nào tiếp tục che giấu. Hơn nữa, Mạnh gia đã nói gì đó khiến nàng đoán được rồi.”
Ta cúi đầu đọc thư, bên trên không có con dấu hay đề tên, chỉ vỏn vẹn bốn chữ.
“Bảo hộ tướng tinh.”
“Bệ hạ càng già càng hồ đồ.” Xung quanh không người, Lâm Thiệu chẳng kiêng dè buông lời bất kính: “Trước mắt Giang Nam lũ lụt, đê vỡ đã quá nửa, lưu dân không ngừng đổ về kinh thành, phía Hồ Nhung lại rục rịch manh động. Đang lúc loạn trong giặc ngoài, hắn khăng khăng muốn sửa Trích Tinh đài gì đó cho phi tần mới nạp Chiêu phi, không biết phải tốn bao nhiêu ngân lượng.”
Nghe nói có một số viên quan hộ bộ và công bộ lên tiếng phản đối làm hắn mất hứng, đã bị hắn thẳng tay giáng chức, lôi ra ngoài phạt gậy. Hiện tại, trong kinh thành ai nấy đều phòng phủ, không biết kẻ xấu số tiếp theo sẽ là người nào.
Ta suy nghĩ rồi nói: “Đích tỷ còn phát cháo sao?”
“Tất nhiên. Nàng dùng tiền của chính mình cứu trợ nạn dân lũ lụt Giang Nam. Dân chúng trong vùng đã dựng một ngôi đền cho nàng.”
Ta mỉm cười.
Kiếp trước chẳng có Chiêu phi hay Trích Tinh đài.
Nay người dân phẫn nộ, hoàng đế tàn bạo, vô lý trái ngược hoàn toàn với hoàng hậu nhân từ, đức độ.
Đích tỷ không hổ là đích tỷ, ngoài thông minh như trước còn thêm đôi chút tàn nhẫn.
Nhưng như vậy thì có gì sai.
“Bệ hạ sẽ không dừng lại ở đây.” Ta nói: “Càng có nhiều người phản đối, hắn càng muốn tu sửa Trích Tinh đài. Không những sửa, mà còn phải sửa cho thật hoa lệ.”
Tăng thu giảm chi. Nếu không thể giảm chi, ắt phải tăng thu.
“Hãy chờ xem, mối họa này sẽ nhanh chóng lan đến chỗ chúng ta thôi.” Ta nhàn nhã nhếch môi.
Lâm Thiệu chau mày, tỉnh ngộ trong tích tắc: “Ý ngươi là hắn sẽ cắt xén bổng lộc và lương thảo quân đội?!”
Trong thời chiến, cái gì cũng có thể thiếu, chỉ có đồ cho binh sĩ là không.
Kẻ cầm quyền không thể không hiểu đạo lý này.
Biểu cảm của ông ấy trở nên nghiêm túc: “Chắn hắn không ngu xuẩn tới mức đó đâu.”
“Vị hoàng đế này của chúng ta ấy, thích nhất trò vừa ban ân vừa thị uy.” Ta giễu cợt: “Dù ngay từ đầu hắn không nghĩ thế, nhưng những người phản đối hắn tu sửa Trích Tinh đài sẽ đẩy hắn vào con đường đó.”
Hắn sẽ cảm thấy dưới vòm trời này, không có chỗ nào không phải là đất vua, hắn sẽ cho rằng nghĩa vụ của tướng sĩ là hy sinh vì nước, hắn sẽ nghĩ biên quan khắc nghiệt là lẽ dĩ nhiên, chỉ là thiếu ăn một chút, thiếu mặc một ít, có to tát gì?
Chiêu Chiêu, nhật nguyệt sáng tỏ.
Nếu ta đoán không lầm, Chiêu phi này e là “phúc tinh” hay “quý tinh” gì đó do Khâm Thiên Giám chỉ ra và cũng rất có thể chính là cục diện được đích tỷ bố trí.
Tạo phản quả thực là đại tội ch é m đ ầ u. Nhưng đều do bị thúc ép mà thành.
Dưới tình thế ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, có thể bỏ mình bất cứ lúc nào, con người ta rất dễ nổi nóng.
Huống hồ, đông đang kề cận.
Tỷ tỷ hiểu ý ta, gieo vào một hạt giống.
Sắc mặt Lâm Thiệu hoàn toàn tối sầm: “Thật ghê tởm!”
“Nhưng đích tỷ sẽ không coi nhẹ mạng sống của tướng sỹ.” Ta nói chắc nịch: “Tỷ ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức để “bí mật” trợ cấp. Đến lúc đó, phải dựa vào chính chúng ta rồi. Chuyện này không thể công khai, nhưng phải khiến cho binh sĩ trong doanh suy đoán ra được.”
Một hoàng đế tham lam ích kỷ, cắt xén quân lương cùng một hoàng hậu từ bi, thương xót thế gian.
Muôn dân hướng về thì mới làm chủ được thiên hạ.
Tỷ tỷ tranh thủ lòng dân, còn ta thêm dầu vào lửa.
8.
Lương thảo chuyển từ kinh thành đợt này đã bị cắt giảm một nửa, y phục cũng mỏng đi. Một ít vải bông căn bản không cách nào chống chọi giá lạnh.
Chưa tới nửa ngày, cả doanh trại đều hay tin.
Giữa đêm, các huynh đệ dưới trướng ta quây quần bên lửa, tức giận nói: “… Làm gì có cái lý đó! Những kẻ cao quý trong kinh thành kia ăn ngon mặc đẹp, còn chúng ta không chừng phải c h ế t cóng ở cái xó này!”
Mấy lời như vậy đã có thể xem là phạm thượng. Nhưng ta chỉ cau mày mà không ngăn cản họ.
Đợi bọn họ oán trách xong, ta đứng dậy: “Được rồi. Đồ bệ hạ ban thưởng, ta vẫn chưa đụng đến. Ngày mai phát hết cho các ngươi. Con dê béo kia cũng sẽ t h ị t để khao quân.”
Họ ngơ ngác nhìn nhau: “Đại nhân, chuyện này…”
Ta giơ tay: “Bọn họ không coi chúng ta ra gì cũng chẳng sao. Ta sẽ không để các huynh đệ chịu khổ cùng ta.”
Lời vừa dứt, hốc mắt nam nhân thường ngày cục cằn nhất cũng đỏ hồng.
Gió đông mạc bắc lạnh căm, thổi qua mặt như d.a.o cắt.
Dưới điều kiện hà khắc từng ấy mà vật tư còn giảm nửa, bầu không khí trong trại ngày càng trầm lắng, các binh sĩ đều im lặng, những lời xì xầm mỗi lúc một nhiều.
Ở đây có một rổ Pandas
“Đây không phải là muốn dồn chúng ta vào chỗ ch ế t sao…”
“Hiện tại toàn trông cậy vào trợ cấp của Tư đại nhân.”
“Lâm tướng quân và Ứng hiệu úy đều đã phân phát đồ của chính mình rồi, còn có thể cầm cự bao lâu?”
“Chỉ có mấy vị đại nhân là nhìn thấy chúng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/diec-tu-quan-cung-nho-nguoi/78.html.]
“Nghe đồn hoàng thượng còn muốn tu sửa Trích Tinh đài. Tiền sửa chữa đó đủ cho chúng ta dùng trong mấy năm.”
“Không xem chúng ta là con người mà.”
“…”
May thay không đến bao lâu, từng xe vật tư đã được âm thầm vận chuyển đến.
Không có thánh chỉ, rõ ràng không phải là hoàng thượng gửi đi.
Vì lẽ đó, binh sĩ đã chặn người vận chuyển và vặn hỏi chuyện gì xảy ra.
Theo lời kể, người nọ do dự rất lâu vẫn không chịu nói sự thật. Chỉ khi binh sĩ chặn bồ câu đưa thư của họ mới biết được số lương thảo và vật tư này là do hoàng hậu nương nương bí mật cùng các phu nhân và quý nữ kinh thành tổ chức quyên tặng. Các nàng còn đang nghĩ cách gom góp nhiều hơn và muốn những người biết chuyện không được truyền ra ngoài.
Quả thực, nó đã được giữ kín, nhưng đồng thời cũng khiến trên dưới toàn quân đều biết tin.
Khi nghĩ tới hoàng hậu, các binh lính đều nói:
“Đó chẳng phải là Bồ Tát sao.”
“Còn may hoàng hậu nương nương lương thiện.”
“Nghe bảo lũ lụt Giang Nam lần này cũng do hoàng hậu nương nương trợ lực.”
“Chuyến này trở về ta sẽ bảo người nhà lập một đền thờ.”
Tuy điều kiện đã cải thiện, nhưng ta vẫn bảo binh sĩ giả vờ ăn mặc thiếu thốn.
Hồ Nhung cũng biết rằng hoàng đế Cảnh triều cắt giảm quân hưởng, nhưng vẫn tiềm phục bất động, có lẽ sẽ có hành động lớn trong khoảng thời gian này.
Đã vậy, chi bằng tương kế tựu kế, khiến bọn chúng cho rằng bên ta thực sự yếu nhược.
Tháng mười hai, đại mạc tuyết rơi trắng trời.
Ta bước vào lều, liền trông thấy Ứng Trì đang chắp tay sau lưng, ngơ ngẩn nhìn chiếc áo choàng treo trên tường.
Nó rất cũ kỹ. Mỗi một lần ra trận, ông ấy đều khoác lên, chưa bao giờ thay đổi.
“Ứng đại nhân.” Ta hành lễ: “Ngài gọi tôi?”
Ông ấy xua tay: “Đại mạc đã vào đông, Hồ Nhung sẽ không bỏ qua cơ hội này. Chúng chắc chắn sẽ phát động tổng tấn công. Đến lúc đó, ngươi thay ta trấn thủ đại bản doanh, ta sẽ cùng quân xuất trận.”
Ta sững sờ, hơi lưỡng lự.
Ứng Trì quay đầu: “Lần này thắng thì tốt, nhưng dù ta bại, phải chiến tử sa trường, cũng quyết xé nát một mảng m á u t hị t của Hồ Nhung, khiến chúng suy yếu nghiêm trọng.
Đối phó với quân Hồ Nhung rút lui thế nào ngươi rõ hơn ta. Những chuyện còn lại ta sẽ giao cho ngươi. Ngươi có thể làm được không?”
Ta mím môi không nói.
Trận chiến này, thắng lợi đương nhiên tốt. Nhưng nếu thua, cũng đồng nghĩa với việc Ứng Trì đẩy toàn bộ công lao lên người ta. Hay nói cách khác, ông ấy muốn ta thay thế vị trí của ông ấy, danh chính ngôn thuận tiếp quản Ứng gia quân.
Nhưng mà, tại sao?
“Ta biết mục đích ngươi tới đây.” Ứng Trì nói: “Ngươi muốn đưa hoàng hậu lên làm vua phải không?”
Đồng tử ta đột ngột mở lớn.
“Chuyện này ngươi cũng chưa từng nói với Lâm Thiệu nhỉ.” Người đàn ông cao lớn từ đầu chí cuối lạnh nhạt: “Đừng nhìn ta như vậy. Ta không phải kẻ nhiều chuyện, ta không nói với hắn.”
Ta không biết nên nói gì: “Đa tạ Ứng đại nhân.”
“Không cần khách sáo thế.” Ứng Trì đáp: “Ta sẽ giúp ngươi.”
Ta sớm biết ông ấy sẽ giúp ta, nhưng ta không nghĩ ra nguyên cớ.
“Kiếm pháp của ngươi rất giống mẫu thân ngươi.” Ông ấy thản nhiên: “Mười năm trước ta từng muốn xuất binh gi ế t tới trước điện Kim Loan. Ngươi can đảm hơn ta.”
Ứng gia đời đời trung thành, trấn thủ nam hải nhiều năm. Huống hồ, trên lưng ông ấy còn gánh vác tính mạng mọi người nhà họ Ứng. Sao có thể tùy hứng cho được.
Ứng Trì cả đời này chưa một lần tùy hứng.
Trước khi đi, ông ấy hỏi ta: “Tỷ tỷ ngươi và ngươi tên gì?”
Ông ấy không biết sao?
Ta hơi bối rối, nhưng vẫn đáp: “Tỷ tỷ tên Mạnh Tư Quỳnh, ta tên Mạnh Tư Đinh.”
Ứng Trì c h ế t lặng.
Ông nhớ đến hoàng hôn ngày ấy, họ sóng vai ngồi cạnh nhau trên mỏm đá bên bờ biển. Lâm Hy Quân đung đưa chân: “Ứng Trì, sau này bình định được giặc Oa Khấu, huynh muốn làm gì?”
Ông ấy hỏi: “Nàng thích biển không?”
“Thích chứ!” Lâm Hy Quân cười tít mắt: “Kinh thành khô hanh, ở đây tốt hơn. Ta đã nói với phụ thân rồi, chi bằng để ta thay ông ấy trấn thủ chỗ này, ngày ngày nhìn thủy triều lên xuống.”
Ứng Trì nói: “Vậy ta sẽ ở đây cùng nàng.”
Ông ấy nhớ bộ hồng y tung bay trong gió của Lâm Hy Quân, nhớ tới lúc người quỳ gối tiếp chỉ, nhớ ánh mắt người nhìn ông từ xa trước khi đi.
Hòn đảo hai người họ trấn thủ có tên cổ là Quỳnh đảo.
Người ngâm nga câu thơ: “Ngạn chỉ đinh lan*, xanh tươi thơm ngát”, rằng ở nơi có nước, mọi thứ đều tốt tươi.
(*chỉ những loài cây cỏ sống ven biển, trên những hòn đảo nhỏ.)
Liệu người có hoài niệm không?
Có lẽ sẽ vậy nhỉ.
Người rời bỏ thế gian từ sớm mà chẳng lưu lại một lời.
Người nuôi hai cô con gái, một tên Tư Quỳnh, một tên Tư Đinh.
Tư quỳnh tư đinh, bất tư quân.
Cuộc đời người nên theo đuổi tự do.
Nhưng lại bị vây hã m trong kinh thành, kiệt quệ tinh thần lẫn thể chất, chưa đầy ba mươi đã qua đời vì bệnh tật.
Họ nói người đoan trang, lạnh lùng, nhưng người rõ ràng rạng rỡ chói chang đến vậy.
Người có một cơ thể khỏe mạnh, còn dõng dạc nói mình phải sống đến tám mươi, nhưng tại sao lại ngày một yếu ớt?
Người, một nữ tướng quân có thể chạy, có thể nhảy, sao luôn nằm trên giường bệnh, để rồi ôm sầu muộn ra đi?
Người thích hồng y nhất, nhưng Lâm Thiệu nói người chẳng còn mặc nó thêm một lần nào nữa.
Vào thời khắc cận kề sinh tử, người đã nghĩ gì? Phải chăng cũng rất đau khổ?
Ứng Trì gập người, cảm thấy trái tim đã tê liệt hai mươi năm của mình, nay quặn đau trở lại.
Lần nữa, vị đế hoàng cao cao tại thượng kia tiếp tục dùng thủ đoạn năm đó, hủy hoại hai cô con gái của người giống như từng hủy hoại người.
Lúc Lâm Hy Quân bị ban hôn, ông ấy biết mình lực bất tòng tâm.
Hoàng đế tỏ rõ ý muốn phân chia quyền lực Lâm gia. Nếu Ứng gia biết điều thì nên tránh xa họ.
Dù cho ông ấy muốn kháng chỉ, dẫn người đi, bọn họ cũng phải để tâm đến người nhà họ Lâm, Ứng đằng sau.
Vì vậy, ông ấy đã thỏa hiệp, bất lực nhìn Lâm Hy Quân cởi bỏ hồng y cùng mũ giáp.
Cho nên, người cũng thỏa hiệp rồi, lặng lẽ buộc áo choàng của chính mình lên vai ông, xoay người bước đi.
Từ dó, ông ấy mắc kẹt trong manh áo này và không cách nào thoát ra được nữa.
Quân địch vẫy cờ, hò reo, Ứng Trì một thân xác xơ trong gió tuyết.
Những bông tuyết rơi trên mái đầu, khóe mắt, mi tâm, đáp trên mảnh ngọc bội trong lòng bàn tay ông.
“Mẫu thân, Ứng Trì đời này chưa một lần tùy hứng.” Ông lẩm bẩm.
Ngày mà ông nhìn thấy cô nương tên Tư Quân, từng cử động, từng chiêu thức đều cực kỳ giống nàng.
Lâm Thiệu nói: “Đứa trẻ này được tỷ tỷ nuôi lớn.”
Hóa ra là con gái cố nhân.
Ông ấy nghĩ.
Cô nương đó đã đánh thức những ký ức ngủ quên. Vậy nên, duy nhất lần này thôi, ông ấy muốn được sống vì mình.
Giữa tiếng ch é m gi ế t, Ứng Trì rút kiếm.
M á u b.ắ.n tung tóe lên má, ông không hề nhận ra.
Ông chỉ chợt nhớ tới năm đó, Lâm Hy Quân lao ra khỏi mặt nước, tay cầm ngọc bội của ông, dải cầu vồng trên đầu rực rỡ, ánh lên đôi mắt cong cong tựa tiên thiên.
Nàng gọi: “Ứng Trì!”
Ứng Trì, Ứng Trì, huynh nói sẽ ở bên ta, không được thất hứa.
Ứng Trì, Ứng Trì, ta nghi ngờ Đạp Tuyết đang yêu. Huynh xem, mấy ngày nay nó cứ muốn chạy ra ngoài.
Ứng Trì, Ứng Trì, sao huynh vẫn chưa dẫn ta về Quỳnh đảo?
… Ứng Trì, sau khi ta đi, huynh phải sống thật vui vẻ, nhớ thay ta ngắm biển thật nhiều.
Nhưng ta chẳng còn nhìn thấy biển nữa.
Đau đớn tột cùng bỗng ập tới, đau đến khó thở: “… Xin lỗi.”
Bang!
Thanh kiếm gãy đôi rơi xuống đất.
Hình bóng cố nhân như hiện ra trước mắt.
Muốn mua quế hoa cùng rượu ngọt, thiếu niên rong ruổi nay còn đâu. *
(*Câu thơ trong bài “Đường Đa Lệnh” của nhà thơ Lưu Quá thời Nam Tống, được lấy cảm hứng từ chính tác giả khi trở về chốn cũ, lầu An Nguyên, nơi tác giả cùng bạn bè tụ tập cách đây hai mươi năm, nay cũng muốn mua hoa quế cùng rượu chèo thuyền, nhưng khí phách anh hùng tuổi trẻ đã hẳng còn.)