ĐIẾC TAI NẶNG XÔNG VÀO TRÒ CHƠI KINH DỊ - Phiên ngoại 1 2
Cập nhật lúc: 2024-08-26 11:20:18
Lượt xem: 693
Phiên Ngoại 1
Không ngờ, tôi lại không chết. Khi mở mắt, tôi vẫn còn ở trong động phủ chật chội, hư nát của mình. Và bên cạnh tôi có mười sáu mỹ nam vây quanh. Mỗi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.
Tôi giật mình kinh hãi: "Các ngươi—"
Mười sáu mỹ nam bắt đầu líu ríu nói chuyện, ồn ào đến mức tôi đau đầu. Đến lúc này, từ phía sau vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Cút hết đi."
Mười sáu người lập tức tan biến. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại tôi và Tiếu Vô Tuyệt. Tiếu Vô Tuyệt trước mắt không có đuôi cá, hai chân thẳng tắp, dài miên man, tỏa ra khí chất nam tính mãnh liệt.
Hắn đứng trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên cao: "Tô Đại Tường?"
Tôi nắm lấy ống tay áo của hắn, hoang mang vô cùng: "Tại sao ta lại không chết?"
Tiếu Vô Tuyệt đưa tay ra, nắm lấy tay tôi. Nhiệt độ rất ấm áp.
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️
Trong mắt hắn ánh lên chút ý cười: "Chúng ta là NPC, không thể chết."
Tôi: "A?"
Tiếu Vô Tuyệt nói, thực ra tôi và hắn đều là BOSS của thế giới này. Tôi là BOSS của phụ bản thần sông. Hắn là BOSS của tuyến chính Phong Nguyệt Sơn Trang. Chỉ là không biết vì sao, chúng tôi lại có ý thức riêng. Vì vậy, trong thế giới trò chơi này, chúng tôi cũng sinh ra những yêu hận tình thù của riêng mình.
Tôi mọc ra bộ não của "kiều thê". Tiếu Vô Tuyệt mọc ra tâm hồn phục thù. Nhưng dù có thay đổi thế nào, thời gian còn dài, chúng tôi trong thế giới này, sẽ có một tương lai dài đằng đẵng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/diec-tai-nang-xong-vao-tro-choi-kinh-di/phien-ngoai-1-2.html.]
Phiên Ngoại 2
Tôi và Tiếu Vô Tuyệt đã kết hôn. Tôi cũng đã đuổi đi mười sáu thiếu niên vô tội đó. Khi tôi và Tiếu Vô Tuyệt thành hôn dưới đáy biển được ba năm, động phủ phía trước đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Ba ngày hai lần có người đến, nói là muốn tìm thần sông hỏi thăm về chiếc rìu. Và mỗi lần đều là một cuộc đối thoại giống nhau:
"Ta đã làm mất chiếc rìu. Thần sông có thấy không?"
Tôi xuất hiện đúng lúc: "Thiếu niên dũng cảm à, ngươi làm mất rìu vàng, hay rìu bạc?"
Đối phương: "Tất cả đều là của ta."
Mỗi khi đến lúc này, tôi và đối phương sẽ đánh nhau một trận. Một cuộc đối thoại giống nhau. Một chiêu thức giống nhau. Nếu tôi thắng, đối phương sẽ để lại một câu: "Ta sẽ tu luyện rồi quay lại!" Nếu đối phương thắng, tôi sẽ ngẫu nhiên rơi ra một chiếc rìu vàng hoặc một chiếc rìu bạc.
Hằng ngày lặp lại quy trình như vậy, không biết đã diễn ra bao nhiêu lần. Tôi cảm thấy rất phiền, nhưng mỗi khi có thiếu niên mới đến khiêu chiến, tôi lại không tự chủ được mà phối hợp.
Tiếu Vô Tuyệt đầy ẩn ý: "Đó là công việc của chúng ta."
Hắn vừa bế con, vừa ôm tôi vào lòng: "Phu nhân nếu mệt rồi, để vi phu hảo hảo thưởng cho nàng, ừm?"
Tôi ngượng ngùng mỉm cười. Rất nhanh, trong vùng biển sâu thẳm, ánh sáng lung linh lan tỏa...