Dịch Sanh An - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-25 09:54:51
Lượt xem: 3,115
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chúng ta đã đến tuổi cập kê.
Suốt mười mấy năm nay, vì Đại Khải không có chiến loạn, nhà họ Dịch – một gia tộc trăm năm làm tướng – cũng được sống trong bình yên. Huynh trưởng đóng quân ở Tây Bắc cũng thường xuyên hồi kinh đoàn tụ cùng phụ mẫu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mẫu thân thường đùa rằng, cái tên "Một đời bình an" quả là hợp với chúng ta, khiến Dịch gia một đời bình yên.
Huynh trưởng có làn da hơi đen. Khi còn nhỏ, mỗi lần gặp huynh trưởng mang theo lễ vật trở về, ta luôn thấy huynh ấy trông có phần dữ dằn, không khỏi nép sau lưng tỷ tỷ.
Tỷ tỷ nhỏ giọng bảo ta rằng huynh trưởng là anh hùng hộ quốc, đứng thẳng giữa trời đất. Sau đó, tỷ kéo ta ra, cùng huynh trưởng hào hứng kể chuyện binh nghiệp nơi biên cương.
Huynh trưởng và tỷ tỷ của ta, ánh mắt ngời sáng, khóe miệng luôn mỉm cười. Khi nói chuyện đến hồi hứng khởi, cả hai như muốn khoác vai nhau, ăn thịt uống rượu thật thỏa thích.
Đó chính là huynh trưởng và tỷ tỷ của ta, là những nhân tài kiệt xuất, không để Dịch gia phải thất vọng.
Còn ta, cứ làm một tiểu thư an nhàn, tận hưởng sự yên ả của tháng ngày.
Những việc tỷ tỷ không giỏi như cầm kỳ thi họa, gia phả thế tộc, Nữ Giới và kinh luân, ta sẽ thay nàng học thành thạo.
Tỷ tỷ của ta - Dịch Sanh, sinh ra đã hợp với cuộc đời tự tại, phóng khoáng.
Nữ tử Đại Khải khi tròn mười lăm tuổi sẽ làm lễ cập kê. Mẫu thân thương yêu chúng ta, khi ta và tỷ tỷ vừa tròn mười bốn đã giảm bớt nhiều bài học, lại còn cho phép chúng ta thường xuyên ra ngoài.
Mẫu thân thỉnh thoảng lại nhắc nhở, những tháng ngày thảnh thơi của nữ tử chỉ có vài năm ngắn ngủi, khuyên chúng ta hãy ra ngoài nhìn ngắm nhiều hơn.
Tỷ tỷ chẳng để tâm lắm, nàng thường nói với ta rằng thế giới của con người phải bao la như biển cả, như vậy mới không uổng một lần sinh ra trên đời này.
Ta cười, gật đầu đáp rằng ta hiểu, và thế giới của tỷ tỷ nhất định sẽ rộng lớn như biển cả.
Ta sẽ giúp nàng.
Mùa xuân năm ta mười bốn tuổi, dịch bệnh bùng phát ở Kỳ Châu.
Tỷ tỷ đem toàn bộ số bạc dành dụm từ nhỏ, để lại một bức thư rồi nửa đêm dẫn theo mấy gia đinh, cưỡi ngựa muốn đến Kỳ Châu chống dịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dich-sanh-an/chuong-2.html.]
Ta đã ngăn nàng lại.
Sau đó, ta trấn an phụ mẫu đang lo lắng, liên tục đưa ra lời cam đoan.
Cuối cùng, quyết định được đưa ra bởi phụ thân – một lão tướng lừng lẫy từng chinh chiến sa trường nhưng nay đã về dưỡng lão tại gia:
"Nhà họ Dịch ta là trụ cột của Đại Khải, hưởng phúc của vạn dân thì phải bảo vệ vạn dân. Con trai đã giữ nhà, vệ quốc, thì con gái cũng phải có dũng khí, không thể khi đất nước gặp nạn mà co ro chốn khuê phòng!"
Lời này sau đó được mẫu thân giữ kín, cấm không cho hạ nhân truyền ra ngoài.
Ngày đó, chúng ta dẫn theo những đại phu nguyện ý đi cùng, mua hết thuốc thang trong kinh thành, cầm theo thư tay của phụ thân, lên đường đến Kỳ Châu.
Kỳ Châu nằm trên vùng đồng bằng, không khí ẩm ướt, mưa xuân rả rích, liễu rủ lay động.
Thời tiết ẩm ướt lại có gió chính là điều kiện tốt nhất để dịch bệnh lây lan.
Chúng ta mất hai tuần để đến nơi. Khi vừa đặt chân đến Kỳ Châu, cảnh tượng thê lương hiện ra trước mắt: khắp nơi tiếng khóc ai oán, sinh linh đồ thán. Trong thành, thuốc liên tục được đốt, những hàng cây xung quanh đã bạc màu.
Bên ngoài thành vắng vẻ vô cùng, trong bán kính năm mươi dặm đã không còn bóng người, Kỳ Châu tựa như một ngôi thành c.h.ế.t bị thế gian bỏ rơi.
Một binh sĩ gầy gò, tiều tụy, với đôi mắt vô hồn xác nhận thân phận của chúng ta rồi giơ đôi tay gầy guộc đen nhẻm, giúp mở cổng thành.
Giữa Kỳ Châu ngập tràn mây đen, chúng ta gặp gỡ Bạch công tử của Bạch gia – Bạch Thủ Trúc, người cũng đến đây để chống dịch.
Dân chúng Đại Khải tin vào Thần Phật, cho rằng dịch bệnh là sự trừng phạt do trời giáng xuống. Khi chúng ta vào thành, đi ngang những ngôi miếu đổ nát, thường thấy bên trong chen chúc những kẻ tị nạn áo quần rách rưới.
Bạch Thủ Trúc, người đã đến Kỳ Châu trước chúng ta một tuần, kể rằng còn có những kẻ mê tín hơn nữa, lén lút đưa người thân nhiễm bệnh đặt sau lưng tượng thần trong miếu, cầu xin trời ban phúc lành, cứu rỗi chúng sinh.
Trời ban phúc ư? Phúc lành chính là việc mười phần thì có đến chín phần dân chúng trú ngụ trong miếu đều mắc bệnh.
Lớn lên trong cảnh giàu sang nơi kinh thành, lòng ta tràn ngập sự m.ô.n.g lung và buồn bã.
Tỷ tỷ, sau một thoáng chùng lòng, đã nhanh chóng vực dậy, trở thành ngọn đèn chỉ đường cho ta, hoặc có thể nói là cho cả ta và Bạch Thủ Trúc.
Công tử nhà Bạch gia giỏi trong việc điều động, hiểu lòng người, tính tình phóng khoáng. Dù không rành về dịch bệnh, nhưng trông tài giỏi giống như huynh trưởng của ta.