ĐỊA NGỤC GIỮA TRẦN GIAN: BÓNG TỐI DƯỚI VỰC THIÊN ĐƯỜNG - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-01-07 13:33:54
Lượt xem: 203
12
Vừa tỉnh dậy, tiếng chiêng trong thôn lại vang lên.
Tối hôm qua, tôi mang theo Tiểu Thanh đi vào mười hộ gia đình, mãi đến rạng sáng mới kết thúc.
Những người tôi chọn.
Đều là người từng cười nhạo tôi, dìm c.h.ế.t bé gái, tùy ý đánh chửi phụ nữ.
Tôi nhớ rõ gương mặt của bọn họ và càng nhớ rõ sự lạnh lùng và ác độc của bọn họ hơn.
Ngôi làng đã bị tàn sát sau một đêm.
Trong lòng của những người còn lại đều cảm thấy hoảng sợ nhưng bọn họ vẫn còn ngu muội vô tri như vậy.
“Nhất định là ai đó đã chọc đến rắn chúa nên nó mới đến trả thù!”
"Có phải gần đây có ai g.i.ế.c rắn hay không, mẹ nó không biết không thể chọc đến rắn sao?”
"Trần Đại Kiểm, ông mau mang mấy người xuống núi mua thuốc đuổi rắn đi, mua nhiều một chút, nếu không sau này ai trong chúng ta còn dám ngủ nữa chứ?"
"Không đúng, vì sao đều là đàn ông gặp nạn còn phụ nữ thì không sao?"
"Vậy dứt khoát đem hết mấy người phụ nữ nhốt ở bên ngoài để giữ cửa đi, nói không chừng rắn chúa sẽ không dám đi vào!"
“Cách hay đấy, cứ làm như vậy đi!”
Tất cả mọi người đều liên tục nói, cuối cùng Trần Đại Kiểm mang theo mấy người xuống núi mua thuốc.
Mấy người Tạ Lão Lục thấy thế không tốt nên cũng muốn đi.
Tôi lạnh lùng cười, muốn đi sao?
Muộn rồi!
Tiểu Thanh đã chui vào trong xe của bọn họ, tôi tin rằng không bao lâu nữa tin tức về vụ tai nạn xe hơi và cái c.h.ế.t sẽ tới sớm thôi.
Sau khi Trần Đại Kiểm đi, dì Lưu tập hợp tất cả mọi người để gác đêm cho mấy người đàn ông.
Một người phụ nữ sợ hãi nói: "Dì Lưu, vậy nếu rắn tới thì tôi làm sao?"
“Không phải bảo các người chuẩn bị rồi sao, nếu đến thì các người đánh cho tôi!”
"Vậy tại sao đàn ông có thể đi ngủ còn chúng tôi thì không..." Người phụ nữ vẫn còn thắc mắc nhưng người đàn ông nhà cô ta đã dùng một cước đạp cô ta xuống!
"Mẹ nó, con khốn hôi hám như mày mà cũng dám so sánh với tụi tao sao, còn nhiều lời nữa thì tao ném mày vào ổ rắn đấy!"
Mấy người đàn ông bên cạnh thấy thế cũng nhao nhao phụ họa.
Tôi đứng ở một bên im lặng nghe, rất tốt, lại có mục tiêu rồi.
Đường xuống núi rất xa, trong thôn chỉ có Trần Đại Kiểm có một chiếc xe ba bánh cũ nát.
Nhưng cho dù ông ta có đi nhanh hay đi chậm thì tối mai mới có thể về.
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ.
Ngọn lửa thu hút rắn và côn trùng nên tất cả mọi người đều thông minh không đi thắp đèn.
Người đàn ông ở trong phòng đóng chặt cửa sổ.
Tiểu Thanh đã trở lại, nó con vui vẻ rạo rực dính lấy tôi làm nũng.
Tôi biết ngay là chuyện đã hoàn thành.
Trên đường đi hình như Tiểu Thanh còn ăn chút gì đó nên bụng hơi phồng lên một chút.
Tôi nhẹ nhàng xoa bụng cho nó: "Tiểu Thanh, ngươi nghỉ ngơi trước một chút đi, vừa hay hôm nay bọn họ phòng vệ rất nghiêm ngặt nên rất bất lợi cho chúng ta.”
Tiểu Thanh thè lưỡi rắn ra, đương nhiên nó nghe hiểu được.
Tôi vừa nói xong thì nó lập tức ghé vào n.g.ự.c tôi ngủ thiếp đi, đương nhiên đi trên đường núi cũng tốn không ít sức lực.
13
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dia-nguc-giua-tran-gian-bong-toi-duoi-vuc-thien-duong-pwen/chuong-8.html.]
Sáng sớm hôm sau, trong thôn lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Một đám đàn ông vây quanh dưới tàng cây hòe lớn tán gẫu.
"Ngày hôm qua rắn chúa không có tới, điều này đã nói rõ rằng những suy nghĩ của chúng ta đều không đúng, rắn chúa này sợ phụ nữ!"
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
"Vậy thì tốt quá, đêm nay chờ Trần Đại Kiểm mua thuốc trở về, chúng ta sẽ không còn sợ nữa!"
“Tôi cảm thấy thuốc đuổi rắn cần dùng chung với phụ nữ thì mới an toàn hơn được.”
“Anh nói đúng, cứ làm như vậy đi!”
Mấy người phụ nữ đứng bên cạnh nghe được điều này thì cảm thấy ghê tởm.
Buổi tối trên núi sương đêm rất lạnh, ngày hôm qua có mấy người phụ nữ giữ cửa đều bị cảm lạnh.
Vốn dĩ họ tưởng rằng đêm nay có thể ngủ ngon giấc nhưng không ngờ lại có thuốc đuổi rắn, mấy tên đàn ông còn chuẩn bị để cho họ ở bên ngoài, rõ ràng bọn họ không coi phụ nữ là con người.
Nhưng mặc dù trong đáy lòng của những người phụ nữ cảm thấy tức giận đến cách mấy thì cũng không ai dám đứng ra phản bác một câu nào.
Tôi không khỏi cảm thấy đau lòng cho bọn họ.
Họ đã đánh mất bản thân mình khi bị đàn ông chèn ép và ngược đãi.
Nhưng bọn họ đâu làm gì sai đâu chứ!
Khi màn đêm sắp buông xuống, nam nữ già trẻ trong thôn đều vây quanh cửa thôn kiễng chân chờ đợi.
Theo lý mà nói đêm nay Trần Đại Kiểm đã về nhưng chẳng biết tại sao mà đến bây giờ ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
“Không phải rắn chúa đã đuổi theo xuống núi rồi đấy chứ?”
“Làm sao có thể, người dưới núi nhiều như vậy, rắn chúa lại không ngốc!”
“Vậy sao anh Trần còn chưa về, có phải trên đường đi bọn họ đã gặp chuyện gì rồi không?
“Nếu bọn họ không về được thì chúng ta phải làm sao bây giờ?
Những giọng nói liên tục vang lên.
Lúc này dì Lưu lên tiếng: "Nếu anh ấy có vễ trễ thì chúng ta cũng dựa theo cách hôm qua mà làm, để cho phụ nữ giữ cửa là được rồi không phải sao.”
Bà ta vừa nói ra lời này, trong lúc nhất thời mấy người đàn ông đều trở nên yên tâm giống như được uống một viên thuốc an thần.
Lúc này Trần Nhị Cẩu mù mắt chân chó nói: "Vẫn là dì Lưu lợi hại, tôi nhớ dưới chân núi có một câu nói, gọi cái gì cân quắc, cái gì mà tướng quân, dì Lưu chính là người như vậy!"
“Cân quắc bất nhượng tu mi." Dì Lưu dương dương đắc ý nói tiếp: "Nhưng cho dù phụ nữ có lợi hại đến cách mấy thì khi đứng ở trước mặt đàn ông thì cũng phải đứng sang một bên hay sao?”
Không biết khi nói ra những lời này bà ta có nghĩ như vậy hay không hay là vì hùa theo đàn ông.
Dù sao một đám đàn ông cũng được bà ta dỗ dành rồi nhao nhao tán thưởng bản lĩnh của dì Lưu.
Dì Lưu nghe vậy cũng dương dương đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Nhưng bà ta không nhìn thấy, ánh mắt của các cô gái nhìn bà ta đã thay đổi.
Trước kia nếu như nói Trần Đại Kiểm hát mặt trắng thì dì Lưu hát chính là mặt đỏ.
Những người phụ nữ mới tới luôn cảm thấy không phục, muốn chạy để tìm kiếm sự sống trong cái chết.
Những người dần ở phía trước đều kiên trì ép buộc còn dì Lưu ở phía sau thì mài đao.
Bọn họ một xướng một hoạ, từng chút từng chút một tiêu diệt đi bản chất của phụ nữ và khiến họ phục tùng và ngoan ngoãn.
Trong lòng tôi âm thầm cười lạnh.
Từ người bị hại biến thành kẻ hãm hại, giống như Hán gian bán nước, cẩu tặc phản quốc, càng không thể tha thứ được!
14
Cuối cùng buổi tối đó Trần Đại Kiểm cũng không quay trở về.
Thấy trời đã khuya, các thôn dân thất vọng ai về nhà nấy.
Ban ngày tôi cho Tiểu Thanh ăn một con chuột, lúc này nó mới vừa tiêu hóa xong nên rất sung sức.
Tôi sờ cái đầu nhỏ của nó: "Đi thôi, chúng ta đi làm việc nào.”