Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỊA NGỤC GIỮA TRẦN GIAN: BÓNG TỐI DƯỚI VỰC THIÊN ĐƯỜNG - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-01-07 13:33:25
Lượt xem: 191

Tôi đi theo nó rất lâu cho đến khi nó dừng lại trên một cái cây.

Tôi hơi sợ hãi nhưng sự tức giận đã buộc tôi phải chạm vào nó.

Nó lập tức cảnh giác rồi muốn cắn tôi, tôi sợ hãi nhắm mắt lại.

Tôi biết làm như vậy là rất mạo hiểm nhưng tôi không thể không làm, lúc ấy trong lòng tôi chỉ có một ý định, báo thù, tôi muốn báo thù!

Cho dù có phải trả giá bằng tính mạng đi chăng nữa thì tôi cũng không quan tâm!

Nhưng đợi một lúc lâu mà chẳng cảm nhận được cơn đau đớn trong dự đoán, ngược lại tôi còn có cảm giác ngón tay hơi lạnh.

Tôi mở mắt ra.

Thì ra ngay lúc Tiểu Thanh sắp cắn tôi thì miệng nó đột nhiên rụt trở về, còn lấy lòng mà l.i.ế.m liếm ngón tay của tôi.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cố lấy dũng khí sờ đầu nó: "Tiểu Thanh, ngươi giúp ta được không?"

"Ta ghét người trong thôn này, bọn họ làm rất nhiều chuyện xấu, ngươi giúp ta g.i.ế.c bọn họ có được hay không?"

Con rắn nhỏ miễn cưỡng bò tới rồi quấn ở trên cổ tay tôi.

Tuy rằng nó không nói gì nhưng tôi biết nó đã đồng ý.

10

Về đến nhà, người què đã cầm cành cây chờ ở cửa.

“Mày đi đâu?" Giọng nói của ông ta có chút nặng nề.

Tôi đưa cái gùi cho ông ta xem: "Tôi đi cắt cỏ heo đây này.”

"Cắt cỏ heo lâu như vậy?"

Ông ta cầm lấy cành cây chĩa vào mặt tôi: "Tao thấy mày đi tìm mấy tên đàn ông bên ngoài đúng không!"

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Đúng lúc này dì Lưu đi qua từ cửa: "Đồ què, bây giờ anh lo quản tốt cô vợ nhỏ nhà mình đi, đừng để đến khi già không quản được rồi để con bé này lên giường người khác nằm rồi mới tức giận nha, ha ha!"

"Đồ què anh biết không, lần trước lão Lục chơi đùa với vợ anh rất vui vẻ đấy, tôi ở bên ngoài cửa sổ xem thôi cũng thấy tấm tắc, anh dạy vợ như thế nào vậy?"

"Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao anh cũng lớn như vậy rồi, người ta còn trẻ như thế làm sao tình nguyện thủ tiết thay anh được chứ!"

Chuyện lần trước bà điên cứu tôi đã khiến dì Lưu ghi hận trong lòng.

Tuy rằng trước khi c.h.ế.t bà điên cũng không thừa nhận tôi thả cô ấy nhưng làm sao dì Lưu có thể buông tha cho tôi được chứ.

Bà ta ngại người què không dám trực tiếp g.i.ế.c tôi nhưng cũng sẽ không để cho tôi sống yên ổn.

Thôn dân đi ngang qua nghe bà ta nói như thế cũng không khỏi ngừng lại rồi bắt đầu chỉ trỏ.

Vốn dĩ người què còn có chút chừng mực nhưng lần này ông ta chẳng biết nặng biết nhẹ chút nào mà cầm nhánh cây trong tay điên cuồng đánh vào tôi.

Tôi đau đến mức không rên được một tiếng nào.

Tiểu Thanh tức giận, muốn chui ra từ trong tay áo nhưng tôi đã đè nó lại.

Trong lòng lại thầm mặc niệm, không vội, không vội.

Ban ngày rất dễ bị lộ, chúng ta không thể hành động theo cảm tính được.

Rắn độc bị hoảng sợ nhưng nếu bị thôn dân đánh hội đồng thì được nhiều hơn mất.

Hình như Tiểu Thanh cũng cảm nhận được tâm trạng của tôi nên đã bình tĩnh lại.

Buổi tối lúc người què lại muốn giày vò tôi, nó đột nhiên chui từ trong tay áo ra, cắn một cái!

Người tàn tật đã quá già.

Ông ta còn chưa kịp phát ra một tiếng hét sợ hãi nào thì đã trợn trắng mắt ngã xuống giường.

Không bao lâu sau đó, t.h.i t.h.ể của ông ta đã bắt đầu biến thành màu đen nhánh.

Tiểu Thanh đau lòng bò lên vai tôi, l.i.ế.m liếm vết roi trên má tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dia-nguc-giua-tran-gian-bong-toi-duoi-vuc-thien-duong-pwen/chuong-7.html.]

Giờ phút này, chẳng biết vì sao, tôi cũng không có cảm thấy vui vẻ mà ngược lại càng thêm đau lòng hơn.

Chết là chết.

Bà điên không bao giờ trở lại được.

11

Ngày hôm sau tất cả mọi người trong thôn đều hoảng hốt vây kín trong và ngoài nhà của tôi.

Xem náo nhiệt, châm biếm, hả hê khi người gặp họa, loại nào cũng có.

Nhất là trong thôn còn có bảy tên lưu manh kia, lúc này ánh mắt bọn họ.

Vì theo quy định của làng.

Sau khi người đàn ông chết, vợ của anh ta sẽ trở thành vợ chung, cho đến khi có người đồng ý bỏ tiền ra mua cô ta mới thôi.

Không thể nghi ngờ gì nữa lời đồn của dì Lưu đã làm cho những người đàn ông này cảm thấy tôi là một mỹ nữ hiếm có, ai cũng muốn nếm thử hương vị của tôi.

Thế nhưng, dì Lưu đã nói ra tin tức tôi là một người lùn, vĩnh viễn không lớn lên được.

Trong lúc nhất thời, đám lưu manh còn đang muốn mua tôi về lập tức lùi lại.

Đúng vậy, người như tôi, không thể làm việc, không thể sinh con, ai sẽ cưới về rồi nuôi một người như tôi chứ?

Cuối cùng bọn họ đã cùng bàn bạc rồi đưa ra một quyết định ở trước mặt tôi.

Họ vẫn để cho tôi ở trong nhà người què, muốn ngủ thì lấy chút gạo mì lương thực và dầu đến đổi.

Theo lời dì Lưu nói, chính là nuôi cho mọi người một món đồ chơi nhỏ, chỉ cần đừng lăn qua lăn lại để c.h.ế.t là được.

Bây giờ bọn họ hoàn toàn không coi tôi là con người mà xem tôi giống như cá trên thớt gỗ, muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.

Lưu Tinh và chị Lan nhân lúc không có ai mà tới tìm tôi.

Chị Lan đau lòng ôm lấy tôi lau nước mắt, trong miệng còn tức giận mắng to: "Sao bọn họ lại nhẫn tâm như vậy cơ chứ, mấy người không bằng cầm thú như họ nên bị c.h.é.m c.h.ế.t hết!

Nhưng sau khi mắng xong, cô ấy lại không nhịn được mà lo lắng cho tôi: "Nhân Nhân, sau này em phải làm sao đây?"

Chị ấy khóc không thành tiếng.

Khóe mắt Lưu Tinh cũng đỏ, yên lặng đứng ở một bên rơi nước mắt.

Bọn họ khóc vì tôi nhưng tại sao lại không khóc cho chính bản thân mình, đáng tiếc bọn họ không thể tự bảo vệ được mình.

Buổi tối, đám độc thân hẳn là đã bàn trước, một lần có bốn người đàn ông đến.

Tôi âm thầm cười lạnh, rất tốt, vậy bắt đầu từ các người đi!

Tiểu Thanh nhanh chóng bò ra rồi cắn từng người một.

"Cái gì chạy qua?"

“Cái thứ đồ chơi gì đây?”

“A - - có rắn!”

Lúc đầu bốn người này còn chưa kịp phản ứng lại, sau đó cơn đau đớn ập đến khiến cho bọn họ bắt đầu cuống cuồng tránh né, hỗn loạn thành một đống rồi phát ra từng tiếng hét chói tai.

Nhưng mà rắn càng động thì nọc độc phát tác càng nhanh, không bao lâu sau đó ba người đã ngã xuống.

Còn lại một người có thân thể cường tráng và tương đối cứng rắn, anh ta không bị sao nhưng cuối cùng cũng kịp phản ứng lại rồi hoảng sợ chạy ra ngoài phòng.

Anh ta muốn gọi người nhưng còn chưa kịp kêu cứu thì đã ngã xuống đất.

Tiểu Thanh vui vẻ bò tới bò lui trên thi thể.

Sau khi chơi đùa một lúc, nó há miệng thật to muốn nuốt t.h.i t.h.ể vào bụng.

Nhưng con mồi quá lớn, nó thử một lúc nhưng vẫn không làm được nên cuối cùng chỉ có thể cúi đầu ủ rũ đặt đầu lên đỉnh đầu tôi.

Tôi lấy nó xuống, xoa đầu nó rồi an ủi.

“Đi thôi, chúng ta g.i.ế.c thêm mấy người nữa được không?”

Loading...