Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỊA NGỤC GIỮA TRẦN GIAN: BÓNG TỐI DƯỚI VỰC THIÊN ĐƯỜNG - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-01-07 13:33:01
Lượt xem: 181

Cho dù ở nhà, bị bố đánh nhưng vẫn còn có mẹ tôi và tôi nương tựa lẫn nhau.

Cho dù đến nơi này, bị người què đánh nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng, bởi vì tôi biết tôi nhất định sẽ chạy trốn.

Nhưng bà điên, tôi nợ cô ấy một mạng.

Cô ấy đã có thể trốn thoát.

Tôi để cho cô ấy chạy đi, sau đó nghĩ cách cứu tôi nhưng cô ấy đã từ bỏ vào phút cuối vì không muốn tôi bị người khác đùa bỡn.

Tôi nhớ có một lần cô ấy nói với tôi: "Nhân Nhân, nếu con gái tôi còn sống thì chắc cũng bằng tuổi cháu rồi nhỉ?"

Cô ấy coi tôi là con gái sao?

Nhưng tôi không phải con gái của cô ấy, vì sao cô ấy lại phải bảo vệ tôi mà hy sinh tính mạng của mình?

Giờ phút này cảm giác tội lỗi liên tục kéo đến làm cho tôi cảm thấy choáng váng.

Trước mắt tôi tối sầm lại rồi ngất đi.

08

Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm ở trên giường nhà Lưu Tinh.

Chị Lan thấy tôi tỉnh thì vội vàng lấy nước chạy tới: "Nhân Nhân, em tỉnh rồi sao?”

Mắt tôi trở nên khô khốc, cổ họng khàn khàn: "Sao em lại ở đây?”

“Lưu Tinh nói em ngất xỉu, thằng bé đập cửa cứu em ra.”

Tôi vừa nghe vậy thì vội vàng đứng dậy: "Không được, nếu người què biết thì sẽ tìm hai người tính sổ mất.”

“Không sao cả." Chị Lan đỡ tôi tựa vào giường,

"Chị đã khuyên người què, người què đã lớn tuổi tương lai còn phải dựa vào em, em c.h.ế.t thì ông ta cũng chẳng còn lại gì, vậy còn gì phải giải quyết nữa đâu chứ?"

Tôi nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi uống xong một ngụm nước tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng khi nhớ đến chuyện của bà điên trong lòng tôi vẫn cảm thấy buồn bực và không thể nào thở được.

Tôi rất muốn báo thù cho cô ấy, rất muốn san bằng cái thôn này, rồi g.i.ế.c hết những tên coi mạng sống của người khác như cỏ rác!

“Bà điên là do em thả ra đúng chứ?" Đột nhiên chị Lan hỏi.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Tôi có chút sửng sốt, không dám mở miệng.

Chị Lan lấy ra một khối chocolate rồi đưa đến: "Em đừng sợ, thứ này được mang về ở dưới chân núi, em còn đang trong thời kì phát triển, mỗi ngày đi theo người què đều phải ăn dưa muối nên rất dễ bị suy dinh dưỡng.”

Tôi không hiểu ý cô ấy.

Chị Lan xoa đầu tôi: "Nhân Nhân, tuy rằng chị không biết khi nào báo ứng của họ sẽ đến nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong xã hội pháp trị, chị tin rằng bọn họ làm chuyện ác thì sớm muộn gì cũng bị ông trời trừng trị!"

Sau khi khỏi bệnh, người què không nhốt tôi nữa.

Thật ra ông ta hiểu được tôi bị ép buộc nhưng ông ta lại không thể bảo vệ tôi nên chỉ có thể đánh tôi để trút giận.

Tôi đến chỗ cây hòe lớn.

Thi thể của bà điên bị bọn họ treo ở trên cây ba ngày rồi mới ném vào rừng mặc cho dã thú gặm nhấm.

Ngay cả một cái xác cũng không có.

Mấy người phụ nữ trong thôn đều bị dọa sợ, họ không còn dũng khí để phản kháng nữa.

Mấy người đàn ông thì lại kiêu ngạo hơn, tôi đi một hồi thì chợt nghe được có mấy tiếng đàn ông mắng phụ nữ vang lên từ mấy căn nhà.

Trong khe rãnh thân cây, còn có vết m.á.u khô của bà điên.

Không thể nào tưởng tượng được trước khi cô ấy c.h.ế.t cô ấy đã đau khổ đến mức nào nhưng tâm trạng của tôi bây giờ đã đau khổ đến mức không thể nào sống được nữa.

Một số dân làng đi ngang qua và huýt sáo về phía tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dia-nguc-giua-tran-gian-bong-toi-duoi-vuc-thien-duong-pwen/chuong-6.html.]

Một người đàn ông trực tiếp nói chuyện với tôi: "Ái chà, vợ của ông què, ngày đó mày hầu hạ Tạ Lão Lục thì thấy cái đó của hai người họ cái nào lớn hơn?"

"Lớn thì có ích lợi gì, phía dưới của con bé này nhỏ như vậy thì có cho vào được không chứ?"

“Ha ha, cũng chưa chắc đâu đấy, vợ của người què rất có năng lực!”

Mấy người cười ha ha.

Địa ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian, tôi nhớ đã từng xem qua một câu nói.

Tôi lạnh lùng cúi đầu, âm thầm thề.

Ông trời không có mắt, vậy thì để tôi!

Tạ Nhân Nhân tôi sớm muộn gì cũng phải khiến các người trả giá cho những hành động hôm nay!

09

Người què vừa thấy tôi trở về thì nghiêm mặt: "Mày ngứa da đúng không, ông đây vừa đi ra ngoài thì mày đã chạy không thấy tăm hơi đâu?"

Tôi bưng chậu rửa mặt lên cho ông ta xem: "Tôi ra bờ sông giặt quần áo.”

Sắc mặt của người què vẫn rất khó coi: "Mày chỉ thích sạch sẽ thôi, lão tử đói bụng rồi, còn không mau nấu cơm!"

Gần đây người què luôn nhìn tôi không vừa mắt, thỉnh thoảng ông ta còn kiếm chuyện đánh tôi một trận.

Nhưng cho dù thân thể có đau hơn nữa thì cũng không sánh bằng nỗi đau trong lòng.

Người què tuy rằng què nhưng ông ta là người có sĩ diện rất cao.

Gần đây người trong thôn nói ra không ít tin đồn, ông ta nghe được nhưng không dám nổi giận mà về nhà trút giận với tôi.

Mắng tôi là đồ hèn hạ, mắng tôi đội nón xanh cho ông ta.

Người trong thôn đều như vậy, ai cũng đem chuyện nhà người khác làm trò cười mà bán tán liên tục.

Tôi không quan tâm vì tôi còn nhiều việc quan trọng phải làm.

Hai tháng sau, Tạ Lão Lục lại tới.

Lần này ông ta mang về ba người phụ nữ, già có trẻ có.

Những người đàn ông độc thân còn lại trong thôn chào đón ông ta, bởi vì chuyện lần trước của tôi gây ra náo loạn lớn nên Tạ Lão Lục hứa lần này sẽ cho bọn họ món hời lớn.

Cứ như vậy, đa số người trong thôn đã có vợ rồi mà vẫn tiếp tục mấy chuyện dơ bẩn đó, e rằng mấy tên còn độc thân chỉ còn là quá khứ.

Tôi sờ rắn nhỏ màu xanh trong tay áo, rất tốt.

Nếu đã đến đây rồi vậy thì đừng đi nữa!

Lúc tôi lên sườn núi cắt cỏ heo thì tình cờ gặp được Tiểu Thanh.

Tôi cũng không biết mình chuyện gì xảy ra, từ nhỏ tôi đã rất gần gũi với rắn công trùng độc, kiến độc và những loài tương tự.

Trong nhà ở nông thôn, thường xuyên có vài con thằn lằn, bò cạp, rắn, nhện các loại bò vào, mỗi lần đụng phải tôi đều chơi với chúng nó một lúc lâu.

Những vật nhỏ này cũng rất thích dính lấy tôi.

Năm một tuổi, có một con rắn nhỏ vào nhà tôi, nên tôi đã để nó lên giường ngủ với tôi.

Kết quả mẹ tôi vừa xốc chăn lên nhìn thấy nó đã xém chút nữa ngất xỉu.

Sau đó mẹ tôi sợ tôi gặp chuyện không may nên không cho tôi chơi với chúng, cũng không cho tôi đi dã ngoại nữa.

Nhưng bây giờ tôi muốn báo thù nên chỉ còn cách này mà thôi.

Nơi này là rừng núi thâm sâu, quanh thôn đều bị bao vây bởi sông, tạo thành một lớp phòng thủ tự nhiên.

Nhưng chỉ cần qua sông thì sẽ có rất nhiều động vật có độc ở đó.

Tôi nhân lúc cắt cỏ lén đi ra ngoài thì gặp Tiểu Thanh và mấy con rắn khác đang đánh nhau.

Tiểu Thanh toàn thân xanh biếc, tuy rằng chỉ dài một thước nhưng rất độc, kích cỡ của con rắn kia gấp mấy lần nó nhưng bị nó cắn một cái lập tức hẹo.

Loading...