Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỊA NGỤC GIỮA TRẦN GIAN: BÓNG TỐI DƯỚI VỰC THIÊN ĐƯỜNG - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-01-07 13:32:01
Lượt xem: 191

Chị Lộ chán nản lắc đầu: "Chị sống như vậy, còn không bằng chết…”

Tôi nhìn vẻ mặt của chị ấy, biết lời này không phải là nói đùa, bởi vì dáng vẻ của chị ấy bây giờ rất giống với dáng vẻ của mẹ tôi năm đó khi bà ấy muốn treo cổ.

“Chị c.h.ế.t rồi cũng không cứu được đứa bé, không phải c.h.ế.t như thế quá vô ích rồi sao? Muốn em nói một chút thì chị có thể rời núi xanh mà không lo có củi.”

Chị Lộ ngẩng đầu nhìn tôi, dường như có chút kinh ngạc.

Tôi biết trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một cô bé sáu tuổi, cái gì cũng không hiểu mới đúng.

“Em nói bậy, chị đừng cho là thật, điều quan trọng bây giờ là chị phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Nói xong tôi xoay người rời đi.

Nhân lúc trong thôn không có ai, tôi đi tìm bà điên.

Từ sau lần đó, dì Lưu không cho tôi đưa cơm cho bà điên nữa.

Bà điên thấy tôi đến có chút kích động.

Tôi hỏi cô ấy: "Dì có khỏe không, họ có làm gì dì không?"

Cô ấy lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn: "Không có, Trần Nhị Cẩu muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi nhưng những tên lưu manh khác trong thôn không muốn.”

Tôi im lặng một lát: "Dì có biết chị Lộ không? Hôm nay chị ấy sinh con gái, con bé đã được thiên táng rồi.”

Đột nhiên bà điên ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo hận ý mãnh liệt.

Từ trong miệng cô ấy tôi mới biết được thì ra năm đó cô ấy và dì Lưu đều bị lừa đến đây.

Cô ấy cũng từng mang thai một bé gái, lúc ấy là dì Lưu đỡ đẻ.

Con sông hoang bên ngoài thôn dẫn xuống chân núi.

Trước đó dì Lưu đã đồng ý với cô ấy, đến khi cô ấy sinh ra bé gái thì đặt đứa bé vào trong nôi đưa đến bên sông rồi thả xuống để chùa cho đứa bé một con đường sống.

Nhưng không ngờ dì Lưu vì muốn chiếm được lòng tin của Trần Đại Kiểm mà trực tiếp giao đứa bé ra.

“Nhân Nhân, tôi muốn đi ra ngoài." Bà điên nói.

Tôi do dự một giây rồi ném đao trong tay áo qua.

Bà điên nhanh chóng giấu con d.a.o đi.

Tôi đặt hai cái bánh bao kẹp dưa muối xuống: "Ăn nhiều một chút, thân thể dì quá yếu.”

“Còn nữa, mười ngày sau, Đại Hoàng sẽ không kêu nữa.”

Trên đường về nhà, tôi có đi qua nhà Lưu Tinh.

Tôi nghĩ cậu ấy sẽ nhắm mắt làm ngơ với tôi như thường lệ.

Ai ngờ lần này cậu ấy gọi tôi lại: "Chị lại đi tìm bà điên kia à?”

Tôi ngước gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ lên rồi dùng giọng điệu trẻ con nói: "Cậu đừng nói cho người khác biết được không? Tôi chỉ cảm thấy bà điên đáng thương nên mới cho cô ấy ăn thêm một cái bánh bao thôi.”

“Chỉ là bánh bao thôi sao?" Con ngươi đen nhánh của Lưu Tinh nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi giật mình.

Tôi vội vàng gật đầu.

06

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày tôi đều đưa hai cái bánh bao thêm thức ăn cho bà điên.

Nhưng tôi sợ bị Lưu Tinh bắt gặp nên quyết định đi vòng qua bằng một con đường khác.

Người què bị đau bụng nên mấy ngày nay luôn nằm ở trên giường rầm rì, cái gì cũng không làm được.

Dì Lưu không biết chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay thường xuyên cho tôi đến nhà bà ta làm việc rồi còn cho tôi ăn không ít đồ tốt.

Người đàn ông của bà ta cũng không thích hợp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dia-nguc-giua-tran-gian-bong-toi-duoi-vuc-thien-duong-pwen/chuong-4.html.]

Ông ta luôn dùng một loại ánh mắt háo sắc híp lại nhìn tôi chằm chằm, giống như rắn độc đang theo dõi con mồi.

Sau đó tôi gõ trái gõ phải mới biết được là Tạ Lão Lục tới đây.

Quả nhiên đúng như lời bọn họ nói, mỗi lần thiên táng đều mang đến vận may cho thôn.

Tôi nói chuyện này cho bà điên, bà điên kể cho tôi biết, mỗi lần đám người Tạ Lão Lục kia tới đều là Trần Đại Kiểm tìm một người phụ nữ qua đêm với bọn họ.

Chỉ cần là những người đẹp ở trong thôn thì không thể chạy thoát.

Tôi đã nghĩ đến những hành vi bất thường của Trần Đại Kiểm và dì Lưu mấy ngày nay, hít một hơi thật sâu.

Hóa ra họ đã nhắm đến tôi.

Chắc chắn bọn họ biết tôi là người trưởng thành nên đương nhiên sẽ không quan tâm đến thân thể của tôi.

Lần này Tạ Lão Lục mang đến hai người phụ nữ.

Trong đó có một người hơn hai mươi tuổi, tóc ngắn đeo bông tai, da trắng đến phát sáng, rất xinh đẹp.

Lần đầu tiên, tôi nhìn vào một cuộc đấu giá với con mắt của một khán giả.

Những người phụ nữ bị trói ở dưới tàng cây hòe lớn, trong miệng nhét vải đen vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê.

Có thể là do có liên quan đến những người phụ nữ này nên hôm nay mấy người đàn ông cho dù đã có vợ rồi hay chưa cũng đến, không khí trong thôn cũng náo nhiệt hơn không ít.

Trước khi đấu giá, tất cả đàn ông đều đi lên kiểm hàng, cho dù mua hay không mua thì họ cũng chạm vào.

Toàn thân trên dưới mấy người phụ nữ này đều bị mấy chục đôi tay sờ soạng qua một lần.

Đấu giá chính thức bắt đầu, Tạ Lão Lục trực tiếp nói ra giá cả, trẻ tuổi tám vạn, người khác lớn tuổi hơn thì năm vạn.

Bây giờ người trong thôn muốn kiếm tiền thì chủ yếu dựa vào thu thập dược liệu và sản vật miền núi.

Mỗi tháng Trần Đại Kiểm đều dẫn người xuống núi họp chợ một lần.

Đối với người trong núi mà nói thì tám vạn là một khoản tiền lớn cho nên cuối cùng người lớn tuổi kia lại được bán đi trước.

Có nhiều người thèm cô gái trẻ tuổi đến nhỏ dãi rồi nhưng lại có ít người chịu chi.

Hình như hôm nay tâm trạng Tạ Lão Lục đang rất tốt, ông ta cũng không nóng lòng kì kèo mặc cả.

Ánh mắt ông ta vô tình quét qua tôi, mang theo ánh sáng đầy dầu mỡ nhưng lại hưng phấn.

Tôi nhìn về phía ông ta rồi khẽ mỉm cười.

Ông ta có sửng sốt một chút rồi để lộ ra một biểu cảm ý vị thâm trường.

Cuối cùng, trong bầu không khí sôi nổi của mấy người đàn ông, cô gái trẻ đã bán với giá bảy vạn.

Tôi biết người đàn ông độc thân mua cô gái này, anh ta họ Triệu, là một tên lưu manh, bà  điên nói anh ta là người thích dày vò người khác nhất.

Mấy người đàn ông trong thôn có vợ rồi cũng để lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.

Bởi vì theo thỏa thuận của làng.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Cho dù bọn họ có tiền thì cũng không thể cướp người với mấy gã còn độc thân, nếu không phá vỡ nguyên tắc thì ngay cả vợ mình cũng không cứu được.

Sau khi đấu giá kết thúc, dì Lưu dẫn tôi trở về nhà bà ta rồi mang nước tắm cho tôi.

Trần Đại Kiểm đã mời mấy người Tạ Lão Lục đi ăn cơm trước.

Lúc dì Lưu giúp tôi tắm, đột nhiên bà ta mở miệng hỏi: "Nhân Nhân, tình cảm của cháu với người què thế nào rồi?"

Tôi giả vờ như nghe không hiểu: "Ông ấy rất tốt, còn bảo cháu xem ông ấy như bố ruột."

“Vậy thứ đó của người què có lớn hay không?”

Tôi làm bộ thẹn thùng: "Dì Lưu, sao đột nhiên dì lại hỏi vậy, cháu chưa từng thấy gì cả.”

Dì Lưu cười hì hì: "Phụ nữ chúng ta, còn phải tiếp xúc nhiều với mấy người đàn ông, như vậy mới có thể so ra ai tốt ai xấu, cháu nói xem có đúng hay không?"

Loading...