ĐỊA NGỤC GIỮA TRẦN GIAN: BÓNG TỐI DƯỚI VỰC THIÊN ĐƯỜNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-07 13:30:46
Lượt xem: 201
“Ông đây đói bụng, còn không mau đi nấu cơm?!”
03
Người què ăn xong thì đi ra ngoài.
Lúc đi vẫn không yên tâm mà nhốt tôi trong phòng.
Tôi tìm được một ít dầu mè ở trên bếp để xử lý vết thương cho mình rồi nghĩ đến sự lạnh lùng của thôn dân vừa rồi không khỏi rơi nước mắt.
Chắc chắn mấy người ở nơi này đều đã quen với cảnh tượng như vậy, thậm chí còn đáng ghét hơn cả dì sáu dì ba trong xóm tôi.
Bọn họ luôn nói kháy nhưng khi thấy bố đánh tôi thì đều đi lên ngăn cản.
Nhưng người ở đây thì hoàn toàn không.
Họ không đối xử với phụ nữ như con người và tôi không thể tưởng tượng họ sẽ làm gì với tôi nếu họ phát hiện tôi là người lùn.
Nghĩ tới đây, tôi càng quyết tâm phải chạy trốn những phải tính toán kỹ hơn.
Sau ngày đó, tôi thể hiện rất ngoan ngoãn và không chọc đến người què nữa.
Nửa tháng sau, cuối cùng tôi cũng biết được điều gì đó.
Thì ra thôn này, bởi vì nó nằm ở nơi hẻo lánh nên mấy người người đàn ông rất khó cưới vợ rồi dần dần trở thành ngôi làng độc thân nổi tiếng.
Đám lưu manh không nhà không nghề không gánh nặng, nên thường xuyên tụ tập cùng một chỗ uống rượu mắng phụ nữ.
Nhưng dần dần, dục vọng không thể thỏa mãn khiến một số người bắt đầu làm xằng làm bậy.
Xâm phạm vợ người khác, làm hại mấy cô gái nhỏ, thậm chí ngay cả bé gái mới sinh ra cũng không buông tha.
Nơi này trở thành cấm địa của phụ nữ, cũng trở thành nơi của những phần tử bất hợp pháp.
Không phải là không ai muốn nổi loạn.
Nhưng họ không có cách nào chịu đựng được sự ỷ mạnh h.i.ế.p yếu của những lão độc thân này, cảnh sát cũng không có cách nào với bọn họ.
Sau đó có rất nhiều người không chịu nổi việc này nên đã chuyển đi.
Thôn này hoàn toàn trở thành thế giới của đám lưu manh.
Sau đó Tạ Lão Lục tới, ông ta nói rằng có thể kiếm được phụ nữ với giá rẻ ở bên ngoài, hỏi bọn họ có muốn hay không.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Đương nhiên đám lưu manh rất muốn rồi.
Không cần lễ hỏi, sau này còn không cần về nhà mẹ đẻ trả tiền, chỉ mua bán một lần, tốn mấy vạn tệ mua đầu trâu ngựa để có thể ngủ, quả thực là thích hợp nhất.
Nhưng Tạ Lão Lục nói những người phụ nữ này đều bị lừa tới, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ chạy ra ngoài.
Vì thế đám lưu manh này đã thực hiện một hiệp ước.
Mỗi người mua hợp lực quản lý, phân phối qua lại.
Nếu như người đàn ông nhà nào c.h.ế.t thì người phụ nữ đó sẽ trở thành vợ chung, cho đến khi có người nguyện ý bỏ tiền ra mua mới thôi.
Và, để giữ bí mật.
Họ quyết định dìm c.h.ế.t tất cả các bé gái sinh ra, không kết hôn với thế giới bên ngoài, để cho dân số nơi này chỉ vào chứ không ra.
Cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý mà mỗi lần có bé gái chết, không bao lâu sau đó Tạ Lão Lục sẽ đưa tới một người phụ nữ mới.
Để cho cuộc sống của bọn họ trôi qua càng ngày càng an ổn.
Đám lưu manh cảm thấy đây là ý trời, lập tức phát triển việc bé gái c.h.ế.t đuối thành một lẽ thường, còn gọi việc này với một cái tên rất mỹ miều: Thiên Táng.
Bọn họ tin chắc rằng thiên táng có thể giúp thôn mưa thuận gió hòa, mang đến vận may cho bọn họ.
Nhưng hàng Tạ Lão Lục mang đến đều cao thấp không đồng đều.
Những người phụ nữ trẻ khỏe xinh đẹp đều đã bị người khác chọn trước, mà tôi bởi vì không ai muốn nên mới được người què mua lại.
Nhưng điều may mắn duy nhất chính là, người què này là một thái giám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dia-nguc-giua-tran-gian-bong-toi-duoi-vuc-thien-duong-pwen/chuong-2.html.]
Ông ta cho rằng tôi không hiểu chuyện gì nhiều nhưng mẹ tôi đã nói với tôi một ít.
Người như vậy cũng giống như tôi bẩm sinh không đủ phát triển, không thể sinh con.
Tôi nghĩ, đó mới là lý do thực sự ông ta mua tôi.
04
Không bao lâu, tôi hoàn toàn có được sự tin tưởng của người què, cuối cùng cũng có thể ra khỏi cửa.
Tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ giống tôi, họ đều bị lừa bán từ khắp nơi trên cả nước.
Họ không có địa vị ở đây.
Bị đàn ông gọi tới gọi lui, động một tí là bị đánh đập dã man, còn phải gánh vác tất cả công việc trong nhà giống như gia súc.
Mà mấy người mỗi ngày chỉ biết uống rượu đánh bạc tán gẫu, sống không có việc gì làm.
Nhưng trong đám người này cũng có một ngoại lệ - dì Lưu.
Người đàn ông của bà ta là trưởng thôn Trần Đại Kiểm.
Không biết dì Lưu đã dùng cách nào mà làm cho Trần Đại Kiểm rất tin tưởng bà ta, nhờ đó dì Lưu trở thành trụ cột của nhóm phụ nữ, thậm chí ngay cả đàn ông trong thôn cũng sẽ cho bà ta một chút mặt mũi.
Bởi vì tôi còn nhỏ tuổi nên dì Lưu sắp xếp tôi đưa cơm cho một người phụ nữ bị nhốt.
Người phụ nữ này là bà điên, nghe nói là đã chạy vài lần nhưng bị bắt về.
Bởi vì số phụ nữ Tạ Lão Lục mang về có hạn, trong thôn còn có vài lưu manh nên bà điên đã trở thành vợ chung của mấy người này.
Mỗi ngày cô ấy chỉ có một cái bánh ngô, một chén nước, đói đến xanh xao vàng vọt.
Mỗi lần đi đến tôi đều dùng gậy gỗ gõ cửa trước.
Nghe thấy tiếng xiềng xích thì bỏ bát vào, chờ cô ấy ăn xong mới mang về.
Có một ngày chờ bà điên ăn cơm xong, tôi hỏi cô ấy: "Dì còn muốn chạy không?"
Bà điên hình như bị dọa sợ đến vỡ mật rồi rụt về phía sau.
"Dì cứ muốn sống như vậy cả đời hay sao?"
Cô ấy không lên tiếng.
Tôi thở dài, thì thào tự nói: "Quả thật muốn thoát khỏi núi sâu rừng già này cũng không dễ dàng gì.”
Trong lúc nhất thời không khí trở nên yên lặng.
Lúc tôi chuẩn bị mang bát đũa đi thì bà điên đột nhiên mở miệng: "Cháu có thể giúp tôi chạy thoát sao?"
Tôi đột nhiên quay đầu.
Cho dù phải chịu nhiều cực khổ như vậy nhưng tôi vẫn thấy được ánh sáng không bao giờ tắt trong mắt cô ấy.
Điều này không khỏi làm cho tôi cảm thấy hơi kinh ngạc, lại có chút bất ngờ.
Tôi đi đến bên cạnh nhặt một cây gậy gỗ lên rồi ném cho bà ấy: "Tôi thử xem!”
Buổi tối, trong đêm tối yên tĩnh, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của đàn ông.
Người trong thôn đều chạy tới.
Tôi trốn ở phía sau đám người, nhìn thấy Trần Nhị Cẩu đang trần truồng quỳ xuống trên mặt đất kêu rên, trong hốc mắt của anh ta bị cắm một cây gậy gỗ, là cây gậy mà tôi ném cho bà điên.
Quần áo của bà điên rách rưới, núp ở góc tường không kêu rên một tiếng nào.
“Mẹ nó, người phụ nữ này cũng quá độc ác rồi, dứt khoát g.i.ế.c cô ta đi!" Một người đàn ông tức giận nói.
Trưởng thôn Trần nói: "Nếu g.i.ế.c cô ta thì những người chồng khác làm sao, cậu nhường vợ cậu ra à?"
Người đàn ông không lên tiếng nữa.
Lúc này dì Lưu mới lên tiếng: "Không đúng, cô ta lấy gậy ở đâu thế?”