ĐỊA NGỤC GIỮA TRẦN GIAN: BÓNG TỐI DƯỚI VỰC THIÊN ĐƯỜNG - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-07 13:35:12
Lượt xem: 149
Tạ Dung lập tức tiến lên bảo vệ mọi người ở phía sau, cảnh giác nhìn ông ta: "Trần Đại Kiểm, ông muốn làm gì?"
Trần Đại Kiếm cười to: "Tạ Dung, đàn ông trong thôn đều bị bọn mày bắt được, cũng chỉ còn lại mình tao thôi, hay là chúng ta một giao dịch đi, chúng mày thả tao ra, tao sẽ tha cho con bé này, thế nào?"
“Ông nghĩ cũng hay thật đấy, ông mau thả Nhân Nhân ra thì chúng tôi còn có thể tha cho ông một mạng!" Tạ Dung vội vàng nói.
Trần Đại Kiểm không thèm để ý đến những lời đó mà dí họng s.ú.n.g vào huyệt thái dương của tôi: "Bớt nói nhảm, chuẩn bị xe cho tao, tao muốn xuống núi!"
Sắc mặt mọi người trở nên xanh mét, họ đang do dự.
Tôi đột nhiên mở miệng: "Mọi người không cần lo cho em.”
Vừa dứt lời, Trần Đại Kiểm đột nhiên đau đớn mà hét lên một tiếng, s.ú.n.g trong tay quăng ra ngoài.
Mọi người đồng loạt xông lên nhanh chóng đè Trần Đại Kiểm xuống đất.
Lúc này bọn họ mới nhìn thấy, cổ tay Trần Đại Kiểm có hai cái lỗ m.á.u to bằng hạt đậu xanh.
Chị Lộ kịp phản ứng: "Rắn! Là rắn chúa tới!”
Trần Đại Kiểm điên cuồng giãy dụa trên mặt đất, bốn người phụ nữ không giữ được ông ta nên chỉ dành buông tay ra.
Ánh mắt tôi nhìn Trần Đại Kiểm và dì Lưu đều giống nhau, một bên liều mạng gãi gãi vừa cầu cứu mọi người: "Cứu em, các chị mau cứu em!"
Nhưng bọn họ không nhúc nhích.
Họ không muốn cứu, cũng không cứu được.
Tạ Dung đi tới bên cạnh nhặt s.ú.n.g trên mặt đất lên, tùy ý cắm nó vào bên hông.
Tôi nhìn động tác của cô ấy, cảm thấy rất giống như cảnh sát bắt giữ phạm nhân trên TV.
Đang suy nghĩ thì Trần Đại Kiểm dần dần ngừng giãy dụa, hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.
Tạ Dung tiến lên lật người lại, dò xét hơi thở của ông ta, thở dài một tiếng: "Còn chút hơi thở nhưng không sống nổi.”
Mấy người chị Lộ nhìn nhau, không ngờ Trần Đại Kiểm lại c.h.ế.t dễ dàng như vậy.
"Sau này tôi nhất định sẽ cung phụng rắn chúa, nó là rắn tốt, đến để báo thù cho chúng ta!"
“Đúng vậy, nếu không nhờ nó thì chúng ta cũng sẽ không thắng dễ dàng như vậy." Chị Lộ cũng cảm thán một câu.
Có một người phụ nữ tiến lên phía trước rồi nhổ một ngụm nước miếng lên mặt Trần Đại Kiểm: "Tự làm tự chịu, c.h.ế.t như vậy thật quá hời cho ông rồi!"
Cô ấy vừa dẫn đầu thì ba người phụ nữ còn lại cũng làm theo.
Dưới những đòn tấn công bằng nước bọt, Trần Đại Kiểm đã trút hơi thở cuối cùng.
18
Chưa bao giờ những người phụ nữ trong thôn cảm thấy hãnh diện như vậy.
Mười một người đàn ông bị trói trên cây hòe lớn, chịu lạnh một đêm đã sắp hấp hối.
Những người phụ nữ đứng vây quanh bọn họ cười hì hì ha ha.
Cũng giống như buổi đấu giá trước đây, chỉ là nhân vật chính đã hoàn toàn thay đổi.
Những người phụ nữ đang thương lượng xử lý đám đàn ông này như thế nào.
Có người nói chôn sống.
Có người nói thiến hết toàn bộ để sau này không gây hoạ cho mấy người phụ nữ khác nữa.
Còn nói thiêu c.h.ế.t gì đó cũng được, vừa hay loại bỏ hết vết tích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dia-nguc-giua-tran-gian-bong-toi-duoi-vuc-thien-duong-pwen/chuong-11.html.]
Những người đàn ông ở trên mặt đất nghe vậy cũng bị dọa đến tiểu ra quần.
Bọn họ làm ra rất nhiều việc ác cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác cá nằm trên thớt.
Trong lòng tôi cảm thấy vui sướng đến cực điểm, hận ý ngập trời kia cũng dần dần lắng xuống.
Tiểu Thanh ở trong tay áo l.i.ế.m liếm tay của tôi, tôi cưng chiều xoa đầu nó.
“Cảm ơn Tiểu Thanh, may là có ngươi ở đây nên tất cả mới có thể kết thúc nhanh như vậy!”
Đang lúc tất cả mọi người đang khí thế ngất trời thảo luận thì Tạ Dung đột nhiên đứng ra.
"Xin chào mọi người, tôi xin giới thiệu bản thân mình lại một lần nữa, tôi là cảnh sát hình sự đến từ cục Bắc Kinh - Tạ Vân Sanh!"
Cô ấy vừa nói xong, mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Mặc dù tôi có nghi ngờ nhưng không ngờ cô ấy thật sự là cảnh sát, tôi không khỏi cảm thấy có chút may mắn.
May mà không ai phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Thanh.
Người đàn ông bị trói nghe vậy thì khóc thảm thiết như bố mẹ chết, dưới sự dẫn dắt của Trần Đại Kiểm, bọn họ đã làm ra những việc ác nhưng cũng giống như những con chuột trong cống ngầm không thể nhận ra.
Nếu không họ sẽ không nghĩ ra cái gọi là "Thiên táng", đoạn tuyệt giao lưu với bên ngoài.
Mà bây giờ tất cả sự độc ác đó đều bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, tất cả mọi người sẽ biết chuyện bọn họ đã từng làm mà bọn họ cũng sẽ trải qua quãng đời còn lại ở ngục giam.
Điều này còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Tạ Dung tiếp tục nói: "Mấy năm gần đây cả nước xuất hiện nhiều sự kiện phụ nữ mất tích, trải qua một loạt điều tra, chúng tôi nghi ngờ có liên quan đến nhóm Tạ Lão Lục. Vì vậy tôi nhận sự sắp xếp của cấp trên, cố ý giả làm công nhân từ nơi khác tới tình cờ gặp Tạ Lão Lục, lúc này mới bị lừa bán đến đây.”
"Không ngờ tôi vừa mới thăm dò tình huống nơi này, trong thôn lập tức xảy ra nạn rắn nhưng cũng nhờ nạn rắn lần này mà nhiệm vụ mới hoàn thành một cách thuận lợi."
"Trong cục đã biết tình hình ở nơi này, bọn họ sẽ cho người đến đây rất nhanh, mọi người an tâm một chút đừng nóng nảy, chúng tôi sẽ đưa các vị về nhà!"
Về nhà thôi.
Hai chữ tưởng chừng như bình thường nhưng lại mang sức nặng rất lớn với những người phụ nữ.
Có vài người trực tiếp khóc lên tại chỗ, giống như không thể tin có một ngày mình có thể về nhà...
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Tôi nghĩ đến mẹ trong nhà, không biết sau khi tôi đi bà ấy thế nào, thân thể có thể khá hơn một chút hay không?
Nghĩ tới đây, trong mắt tôi cũng tràn đầy nước mắt, một loạt cảm xúc chua chát kéo đến.
Tiểu Thanh cảm nhận được tâm trạng của tôi d.a.o động nên lén chui ra từ tay áo l.i.ế.m cằm tôi.
Tôi kịp phản ứng, vội vàng lau khô nước mắt, đem nó giấu vào trong ngực.
Từ nhỏ mẹ đã nói với tôi, không nên thể hiện quá khác biệt với người khác cho nên tôi vẫn lấy thân phận một cô gái bình thường mà sống.
Nhưng không ngờ thế giới này lại gian nan như vậy, cuối cùng tôi vẫn thành một người lùn mãi mãi không được trưởng thành mà sống dưới ánh mắt phán xét của mọi người.
May là những người ở nơi này còn bất hạnh hơn tôi cho nên bọn họ có biết đi chăng nữa thì cũng không chú ý đến sự khác lạ của tôi.
Tạ Dung nói xong không bao lâu thì từng chiếc xe cảnh sát từ trên sườn núi xa xa chạy như bay tới.
Một tiếng còi cảnh sát kia, cũng chứng tỏ ánh sáng chính nghĩa cuối cùng cũng chiếu xuống nơi đầy tội ác này.
19
Tôi được xe cảnh sát đưa về nhà.
Khi xuống xe, tôi nhìn thấy mẹ đang kiễng chân chờ ở cửa, trong lòng tôi không nhịn được mà quặn thắt lại.
Bà ấy mới hơn bốn mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng.
Bà ấy tập tễnh chạy đến: "Nhân Nhân, là con sao? Con đã về rồi sao?”