Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Di ngôn quy tắc của chị gái - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-07 08:02:02
Lượt xem: 86

Rồi tôi thấy mẹ mim cười, cầm lấy cái nĩa...

'Cẩn thận với người mặc đồ đỏ'

 

Lời cảnh báo trong quy tắc lại hiện lên trong đầu tôi.

 

Thái dương tôi giật liên hồi, tôi hối hận muốn tự t át mình.

 

Mẹ tôi mặc đồ đỏ, bà là người nguy hiểm, vậy mà tôi lại buông thả bản thân, dám hét vào mặt bà.

 

"Tiểu Quỳnh, nếu con không muốn ăn thì đừng ăn nữa."

 

Mẹ giơ cao cái nĩa, vẫn mim cười, nhưng nụ cười với đôi môi mim chặt khiến bà trông thật đáng sợ.

 

"Đừng đến gần đây!"

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Tôi đứng bật dậy, cầm da o nĩa chỉ vào bà: "Tôi sẽ g iết bà!"

 

"Nếu không muốn ăn thì đừng ăn nữa."

 

Mẹ lại lặp lại câu đó.

 

Rồi bà giơ cao cái nĩa, đ.â.m mạnh vào cổ họng.

 

Giống như khi bố tôi chế//t, bà t ự s))át rất quyết liệt, không chút do dự.

 

M áu phun tung tóe lên người tôi, làm tôi cứng đờ.

 

Tôi ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn m”áu chảy ra từ cổ họng bà.

 

M—áu của bà đỏ tươi, tanh nồng.

 

Bà biến từ người sống thành x ác ch,,ết ngay trước mắt tôi.

 

Tôi nhìn quanh, từ một gia đình ấm áp bốn người, giờ chỉ còn lại mình tôi.

 

Trong ngôi nhà rộng lớn, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu lên xác ch ết đỏ lòm, cảnh tượng trở nên vô cùng kỳ dị.

 

Nhưng tôi không còn sợ nữa.

 

Tôi đã nhận ra, cái ch ết của mẹ là điều tất yếu.

 

Tôi sống trong thế giới của quy tắc, quy tắc sống của tôi là, cẩn thận với người mặc đồ đỏ, không nói với mẹ về việc ăn phải bộ phận cơ thể người, và ngủ trước 10 giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/di-ngon-quy-tac-cua-chi-gai/chuong-8.html.]

 

Vậy thì, bố, em gái, mẹ của tôi, họ cũng phải có quy tắc sống của riêng mình.

 

Có lẽ, quy tắc sống của cha tôi là, không cho tôi thấy tin nhắn.

 

Vì tôi đã thấy tin nhắn, nên "người" hoặc quái vật vô hình lập quy tắc đó đã ép bố tôi tự sát.

 

Quy tắc sống của em gái tôi có lẽ là, không cho tôi về nhà ngủ trước 10 giờ.

 

Vì vậy, em đã cố ý chỉnh giờ sai và không muốn lên lầu, thậm chí còn đẩy tôi.

 

Nhưng tôi đã kéo em lên lầu bằng sức mạnh của mình. 

 

Em không hoàn thành nhiệm vụ nên hình phạt ch..ết là bị rút xương.

 

Quy tắc sống của mẹ tôi đơn giản hơn, là bắt tôi phải ăn món bà nấu.

 

Nhưng tôi không ăn.

 

Vậy nên bà đã t ự s::át bằng d.a.o nĩa.

 

Sau khi phân tích một cách bình tĩnh, tôi liếc nhìn xác ch..ết, đứng dậy đi tới cửa sổ.

Bên ngoài trời vẫn như sắp mưa, một màu xám xịt.

 

Bà cụ tưới hoa dưới lầu vẫn mặc đồ

đỏ. Bà ta tưới hoa một cách cứng nhắc, đôi mắt lườm lườm nhìn về một hướng.

 

Người phụ nữ dắt chó đi dạo, một tay cầm dây chó, một tay cầm điện thoại. Lúc thì nhìn điện thoại, lúc thì cúi xuống vuốt ve chó, đôi mắt cũng lườm lườm nhìn về một hướng.

 

Cô bé nhảy ô, liên tục nhảy qua lại trên các ô số 7, 8, 9, đầu luôn ngoảnh về sau, đôi mắt lườm lườm nhìn về một hướng.

 

Họ giống như những con rối chỉ có thể thực hiện ba bốn động tác.

 

Và hướng mà họ đang nhìn chính là vị trí tôi đã dừng lại sau khi chạy đi ên cu..ồng.

 

Tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng là một con rối. Chỉ là, có thể tôi có nhiều động tác hơn họ một chút.

 

Tôi bắt đầu hoàn toàn hiểu ra rằng, tôi đang sống trong một thế giới kỳ quái và đáng sợ.

 

Cộc, cộc cộc.

 

Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ...

Loading...