ĐI CÙNG NHAU RỒI CŨNG LẠC MẤT NHAU - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-27 20:41:24
Lượt xem: 2,098
Để anh ta không nghi ngờ, tôi cố gắng chia sẻ với anh ta về những gì tôi đã làm hôm nay như mọi khi, vô tình nhắc đến khoản đầu tư mà người tiền bối giới thiệu.
Anh ta cười và nói rằng tất cả đều tùy tôi quyết định, anh ta tin tưởng tôi.
Tôi lặng lẽ chuyển dần dòng tiền và tiền thế chấp tài sản dưới danh nghĩa đầu tư, anh ta không hề nhận ra.
Vào ngày tôi nhìn thấy bức ảnh họ hôn nhau trên phố, tôi đã mua chuộc một vài người xung quanh Lâm Sâm, hướng dẫn họ dụ cô ta chi tiêu xa hoa, tham gia các sự kiện cao cấp, để cô ta làm quen với giới thượng lưu, nuôi dưỡng tham vọng và lòng ham muốn của cô ta.
Tôi nhìn cô ta ngày càng trở nên vật chất, nhìn Tiêu Cẩn Nhiên trả tiền cho cô ta, tôi nâng cô ta lên đỉnh cao, chờ đợi ngày cô ta ngã xuống.
Vào ngày tôi thấy họ ra vào khách sạn, tôi đã chuyển tài sản gia đình từ trạng thái sạch sẽ sang gánh nợ.
Khi Tiêu Cẩn Nhiên không còn tiền tiêu vặt, tôi lập kế hoạch để Lâm Sâm dụ dỗ anh ta mua cho cô ta bất động sản, rút cạn tiền của anh ta, buộc anh ta phải dùng đến tiền của công ty.
Sau đó, khi thấy họ cùng nhau vào nhà mới, tôi lên kế hoạch đẩy Tiêu Cẩn Nhiên ra khỏi công ty trong lần gọi vốn cuối cùng.
Nghĩ đến việc đứa con tinh thần mà anh ta đã nuôi dưỡng suốt 7 năm bị người khác cướp đi, chắc hẳn sẽ rất đau lòng.
Tôi lặng lẽ làm tất cả những điều này, không nói cho ai biết.
Chúng tôi vẫn đóng vai vợ chồng yêu thương nhau, giữ đúng lời hứa tin tưởng, chia sẻ và nói lời yêu, diễn xuất tuyệt vời.
Cho đến bây giờ, tất cả sắp chạm đến điểm bùng phát, nỗi cay đắng suốt nửa năm chỉ có mình tôi hiểu.
Tiêu Cẩn Nhiên, người sáng nay mặc áo sơ mi trắng và quần jean ra khỏi nhà, có lẽ vào buổi sáng đã nhận được đơn ly hôn và thông báo phong tỏa tài sản.
Còn Lâm Sâm chắc chắn cũng sẽ nhận được đơn kiện đòi lại tài sản chung của vợ chồng.
Chỉ tiếc rằng, dưới sự cố ý dẫn dắt của tôi, cộng thêm số bất động sản, tổng tài sản của cô ta cũng chỉ khoảng 1 tỷ.
Sau khi Tiêu Cẩn Nhiên ra khỏi nhà, tôi lên lầu thu dọn tất cả đồ đạc của anh ta.
Nhịn suốt nửa năm, cuối cùng tôi cũng có thể đuổi anh ta ra khỏi nhà.
7
Khi Tiêu Cẩn Nhiên về đến nhà, tất cả đồ đạc của anh ta đã bị chất đống bên ngoài, khóa cửa đã được thay, dấu vân tay cũng bị xóa.
Anh ta bực bội bấm chuông cửa.
Tôi nhìn qua camera, thấy anh ta siết c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông ra, tâm trạng buổi sáng đã biến mất, chỉ còn lại sự bực dọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/di-cung-nhau-roi-cung-lac-mat-nhau/chuong-6.html.]
Tôi cứ lặng lẽ nhìn anh ta đi đi lại lại, lo lắng bất an.
Anh ta thấy tôi không mở cửa, liền lấy điện thoại ra, sau đó chuông điện thoại của tôi vang lên.
Chuông reo rất lâu, tôi mới nhấc máy.
"Tiểu Ý, em mở cửa đi, chúng ta nói chuyện được không?" Giọng anh ta lộ rõ sự tuyệt vọng và van nài.
"Em không muốn nói chuyện, để luật sư lo tất cả mọi thứ."
Đầu dây bên kia im lặng.
Tôi nhìn qua camera thấy anh ta ngồi bệt xuống cạnh cửa, trông rất thất vọng.
Nhìn người đàn ông tôi đã yêu suốt 11 năm trở nên như thế, lòng tôi vẫn còn đau.
Tôi đã ở bên anh ta từ thời thanh xuân đến khi trưởng thành, từ những ngày còn ngây ngô đến khi chín chắn.
"Anh không muốn ly hôn."
Giọng anh ta nặng nề.
"Chúng ta gặp nhau ở tòa nhé, Tiêu Cẩn Nhiên."
Tôi cúp máy, nhìn qua camera thấy anh ta ngồi thẫn thờ nhìn vào chiếc điện thoại vừa bị tôi cúp máy, cứ ngồi như thế.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Chỉ cách một cánh cửa, tôi nằm trên giường trong phòng ngủ, nhưng lại là một đêm mất ngủ nữa.
Anh ta ngồi ngoài cửa, cứ ngồi đó cả đêm.
Không biết đêm đó anh ta đã nghĩ gì, là hối hận, tự trách hay oán giận tôi?
Sáng hôm sau, tôi mở cửa, anh ta nhìn thấy tôi, khó nhọc đứng dậy, gương mặt đầy đau khổ.
"Tiêu Cẩn Nhiên, chúng ta không còn gì để nói nữa, em và Lâm Sâm đều đã nhận được thông báo rồi, đối với cô ta, em sẽ kiện để đòi lại tài sản chung, còn với anh, em sẽ ly hôn, mọi thứ để luật sư giải quyết."
Anh ta tiến tới nắm lấy tay tôi: "Tiểu Ý, chúng ta nói chuyện đi."
Chúng tôi đứng đối diện nhau rất lâu, khoảng cách gần mà lại rất xa.
"Tiểu Ý, chúng ta đã yêu nhau 11 năm, xin em, chúng ta nói chuyện được không?"