ĐẾN ĐÓN CHỒNG TAN LÀM, TÔI CHẠM MẶT CON RIÊNG CỦA NHÂN TÌNH - 5
Cập nhật lúc: 2025-03-28 17:03:03
Lượt xem: 1,196
Hạ Mộng có thể ngốc, nhưng Lâm Dật Thư thì không.
Chắc hẳn là từ cô ta, anh ta đã biết tôi đã phát hiện chuyện giữa anh và Lý Vũ, và tôi muốn ly hôn. Người từng nói "chưa rõ ngày về", chẳng bao lâu sau đã vội vã quay về nhà.
Anh ta vẻ mặt mệt mỏi, phong trần, vừa mở cửa thấy tôi vẫn đang bình thản ngồi trong nhà thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Anh bỏ hành lý xuống, ôm chầm lấy tôi, liên tục nói lời xin lỗi:
"Xin lỗi Thanh Thanh… anh thật sự xin lỗi. Anh không cố ý giấu em. Anh cũng chỉ mới biết đến đứa bé từ một năm trước thôi. Thời gian này đúng là anh đã sai."
"Em tha thứ cho anh được không? Anh yêu em… anh yêu em nhiều lắm, em không thể ly hôn với anh!"
Tay anh ôm tôi run lên vì siết quá chặt – ai nhìn thấy cũng sẽ tưởng rằng anh ta thật lòng yêu tôi đến điên dại.
Tôi đẩy anh ta ra, nhìn vào đôi mắt bối rối của anh hỏi:
"Vậy từ nay về sau, giữa em và người khác, anh sẽ chọn em chứ?"
Lâm Dật Thư lập tức gật đầu lia lịa:
"Tất nhiên rồi, Thanh Thanh! Trước đây là anh hồ đồ. Em mãi mãi là lựa chọn đầu tiên của anh!"
Nói rồi, anh ta lấy ra từ vali một hộp trang sức, bên trong là một chiếc dây chuyền đá quý, làm bộ muốn đeo lên cho tôi.
"Anh đã mua riêng cho em, chỉ cho em thôi! Em thích đá sapphire nhất mà đúng không? Thanh Thanh, tin anh đi… anh sẽ xử lý tất cả ổn thỏa. Sẽ không bao giờ để em bị tổn thương nữa…"
Chưa kịp nói xong, cửa chính bị gõ rầm rầm.
Lâm Dật Thư cau mày, tạm nhét dây chuyền vào túi, vừa đi mở cửa vừa lầm bầm:
"Ai mà khuya thế còn đến nhà?"
Chỉ vài phút sau, tiếng bước chân nặng nề, gấp gáp của anh ta vang lên lần nữa.
Lần này, không còn vẻ dịu dàng ban nãy, mà là một thân tức giận.
"Giản Thanh, em làm quá rồi đấy! Anh biết giấu em là anh sai, em muốn ly hôn, anh sẵn sàng năn nỉ, sẵn sàng bồi thường, nhưng em không thể động đến mẹ con Lý Vũ như vậy!"
"Nô Nô mới 7 tuổi, trời thì đang mưa, em lại sai người đuổi họ ra khỏi căn nhà thuê, em còn là người không hả?!"
Tôi nhìn ra sau lưng anh ta — Lý Vũ và đứa bé ướt như chuột lột, người treo đầy túi xách – rồi mỉm cười.
Đúng như tôi nghĩ, lời đàn ông nói ra… đều là gió thoảng mây bay.
Lý Vũ ngoài cửa hôm nay không còn vẻ mặt trang điểm kỹ càng như trước, mà là bộ dạng vô cùng thảm hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/den-don-chong-tan-lam-toi-cham-mat-con-rieng-cua-nhan-tinh/5.html.]
Thấy Lâm Dật Thư đang đối đầu với tôi, cô ta trốn sau lưng anh, nhẹ nhàng kéo tay áo anh một cái:
"Dật Thư… anh đừng nói vậy… Vô duyên vô cớ, sao phu nhân lại muốn nhắm vào mẹ con em? Chắc là do em bất cẩn, đắc tội với ai đó thôi…"
Lâm Dật Thư lập tức ngắt lời:
"Em tốt tính như vậy thì đắc tội ai? Anh đã bảo em đừng ngây thơ nữa, hôm nay nếu em không gõ nhầm cửa thì có phải lại định giấu anh tiếp không?"
Lý Vũ cắn môi.
"Chuyện này vốn là việc riêng của em… em không muốn làm phiền anh. Dù sao thì… chuyện này kết thúc ở đây đi, xin lỗi đã làm phiền, em nên đi rồi."
Cô ta vừa quay người định rời đi, Lâm Dật Thư lại kéo cô ta lại.
"Muộn thế này rồi, em định đi đâu? Nô Nô mới hết ốm, lại vừa dầm mưa, phải tắm ngay! Hai mẹ con cứ ở lại đây đi!"
Lý Vũ ngơ ngác:
"Sao được chứ! Đây là nhà của anh mà…"
Lâm Dật Thư dứt khoát:
"Anh nói được là được!"
Tôi đứng bên cạnh, xem một màn "diễn xuất" đặc sắc, bật cười mỉa mai:
"Xin lỗi, căn nhà này là của tôi, tôi nói không được… là không được."
Hai người họ quay sang nhìn tôi.
Lý Vũ phản ứng nhanh hơn, vội rút tay lại, nhỏ giọng xin lỗi:
"Xin lỗi phu nhân, em không có ý đó đâu… hôm nay thật sự là chuyện ngoài ý muốn…"
Cô ta động tác hơi mạnh, nước trên tay văng vào mặt đứa bé khiến nó hắt hơi liên tục.
Vốn đã mất kiên nhẫn, Lâm Dật Thư lúc này càng đau lòng quá mức, quay sang quát thẳng vào mặt tôi:
"Giản Thanh! Em có thể đừng độc ác như vậy được không? Anh không tin em không liên quan gì đến chuyện hôm nay! Huống chi, chỉ là tắm rửa thôi, Nô Nô vẫn còn là trẻ con!"
Tôi mặt lạnh như băng, nhìn thẳng vào anh ta:
"Vậy sao? Chỉ vì nó là trẻ con, mà anh vu khống tôi không cần chứng cứ? Chỉ vì nó là trẻ con, mà danh dự tôi đáng bị chà đạp dưới chân?"
"Lâm Dật Thư, vừa rồi anh còn nói anh yêu tôi, chọn tôi… nhưng từ lúc người đàn bà đó bước chân vào nhà, anh đã hỏi tôi được một câu nào chưa?"