Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đến bên anh, yêu anh - Chương 5: Lại gần hơn

Cập nhật lúc: 2025-01-01 13:49:20
Lượt xem: 422

Rõ ràng, loại bài tập này làm rất dễ dàng, năm đó tôi ôn thi giáo viên toán cấp 3, đã làm không biết bao nhiêu đề.

Nhưng để diễn cho giống, tôi vẫn giả vờ suy nghĩ khổ sở, cắn bút, gãi đầu, nhổ mấy sợi tóc nhuộm nhiều màu.

"Mời kiểm tra."

Quý Thính Bạch liếc nhìn, lại nhìn tôi, hiếm khi mỉm cười: "Làm đúng hết, xem ra việc cậu vào top 1000 cũng không phải là không thể."

Không phải kiểu cười khách sáo, mà là vui vẻ từ tận đáy lòng.

Nhưng nụ cười này chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Tôi dùng dĩa xiên một miếng dưa đưa đến bên miệng cậu ấy: "Đều là nhờ Quý Thính Bạch dạy tốt!"

Cậu ấy không há miệng, đưa tay nhận lấy cái dĩa: "Tự tôi làm được."

Sau đó ôn tập về phân tích lực, cậu ấy tiện thể ôn lại cho tôi về hàm số lượng giác.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã sắp đến giờ vào lớp.

Tôi bảo Quý Thính Bạch về trường trước, sau đó mới cùng mấy đứa em thong thả đi dạo.

"Quý Thính Bạch giảng bài rất dễ hiểu, nếu mấy đứa quan tâm thì ngày mai đến nghe cùng nhé."

Bốn đứa em nhìn nhau, đồng thanh nói: "Thôi ạ, đại tỷ."

"Tùy mấy đứa."

Tôi nhún vai thờ ơ, trong lòng cũng biết không thể nào thuyết phục bọn họ tập trung vào việc học trong một sớm một chiều được.

Còn nhiều thời gian, không vội.

Đến lớp học, thầy giáo hóa đang đứng trên bục giảng nhìn học sinh lần lượt phát bài tập.

Đây là một người đàn ông trung niên béo lùn, hói đầu.

"Báo cáo."

Tiếng nói khá to, thầy giáo hóa trừng mắt nhìn tôi, phẩy tay không kiên nhẫn: "Ngồi xuống đi, đến là để ngủ, còn đến làm gì."

Bên dưới có học sinh cười thành tiếng.

Cũng không trách thầy cô và các bạn không ưa, dù sao nguyên chủ trước đây đúng là không ra gì.

Người không biết thì không giận mà, bọn họ cũng không biết tôi không phải là nguyên chủ.

Sau khi ngồi xuống, bắt đầu vào học.

Thật sự không trách nguyên chủ muốn ngủ, thầy giáo này giảng bài theo sách giáo khoa, cứ thế nhìn bài tập mà nói thao thao bất tuyệt.

Lớp thực nghiệm sao lại có giáo viên như thế này, chắc là do cửa sau rồi.

Haizz, còn ru ngủ hơn cả tiếng ồn trắng nữa.

Gục xuống bàn là sẽ gặp Chu Công ngay.

Đang mơ màng, bỗng nhiên đầu bị thứ gì đó ném trúng, lập tức tỉnh táo lại.

Giữa tiếng cười ầm ĩ, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt giận dữ của thầy giáo hóa: "Đứng dậy, em nói xem mol là đơn vị gì, không nói được thì ra ngoài đứng!"

Nguyên chủ cũng chỉ làm đại tỷ trong đám học sinh thôi, với giáo viên thì vẫn không dám cãi lại lắm.

Thấy mọi người cười vui vẻ như vậy, tôi nhún vai: "Em không biết."

Anan

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/den-ben-anh-yeu-anh/chuong-5-lai-gan-hon.html.]

Giả heo ăn thịt hổ mà, sao có thể ngay từ đầu đã lộ hết tài năng được.

"Cút ra ngoài!"

Thầy giáo hói đầu quát.

Được rồi, tôi đá ghế vào gầm bàn, dưới ánh mắt xem trò cười của mọi người đi ra ngoài cửa.

Có người nhỏ giọng bàn tán.

"Chỉ thế thôi, khối lượng mol cũng không biết."

"Nó á, có chép cũng không vào được top 1000 đâu."

...

Đứng ở lan can tầng ba cho đến khi tan học, Cố Thần và hai người bạn học bá thân thiết của cậu ta đi tới.

"Chậc, Trần Văn Tĩnh, hay là cậu học sủa vài tiếng ở đây đi, tôi coi như lời cá cược không tồn tại, thế nào."

Ba người cười ngặt nghẽo, khiến học sinh qua lại không ngừng ngoái nhìn.

"Không thể nào, không nghe thấy cậu nói thích tôi, không có được cậu, tôi thật sự sẽ rất buồn."

Giả vờ như một cô gái si tình đeo bám, ghê tởm c.h.ế.t cậu ta đi.

Cố Thần lập tức như ăn phải ruồi, nghẹn họng, lùi lại mấy bước.

"Đi ra đi ra, cậu muốn vào top 1000, nằm mơ đi, không biết tự lượng sức mình."

Chậc, nếu nguyên chủ nghe thấy câu này, chắc sẽ rất đau lòng.

Quay người định về lớp, tôi chợt phát hiện Quý Thính Bạch đang đứng phía sau, không biết cậu ấy đã nghe được bao nhiêu.

"Sao vậy, Quý Thính Bạch?"

Lông mi dài của cậu thiếu niên run rẩy trong gió nhẹ, cậu ấy cao hơn tôi nửa cái đầu, khi cúi xuống nhìn, ánh mắt sâu thẳm.

"Câu hỏi của thầy giáo, trong bài tập có hết." Giọng cậu ấy đều đều. "Ghi chép tôi đã làm cho cậu rồi, muốn học tập tiến bộ thì trong giờ học cũng phải chú ý hơn."

"Ừ, được."

Không ngờ cậu ấy lại cố ý nói với tôi nhiều như vậy, tôi hơi ngạc nhiên.

Trở về chỗ ngồi của mình, bài tập của Quý Thính Bạch đang nằm trên bàn, ghi chép trên đó chi chít.

Thực ra cậu ấy không có thói quen ghi chép, chắc chắn là để tôi học dễ dàng hơn.

Cảm ơn cậu nhé, Quý Thính Bạch tốt bụng và có trách nhiệm.

Những ngày tiếp theo cũng trôi qua như vậy.

Buổi trưa Quý Thính Bạch đến biệt thự dạy kèm cho tôi, Đông Tử và mấy đứa kia chơi game, đôi khi bọn họ cũng đến nghe ké.

Chẳng mấy chốc đã đến thứ Sáu, chiều nay tiết hai là tiết thể dục.

Giờ thể dục, sau khi chạy hai vòng trên sân, học sinh không đến căng tin ngồi thì cũng lén lút về lớp.

Tôi dùng thẻ học sinh quẹt mua một cốc nước chanh, ngồi dưới bóng cây ngẩn ngơ.

Không có tiền tiêu vặt, trong thẻ học sinh còn một ít tiền.

Cố Thần và mấy nam sinh đang chơi bóng rổ, có một nam sinh gọi tôi: "Trần Văn Tĩnh, nước đâu?"

Những người khác lập tức hùa theo: "Cố Thần có, chúng ta cũng không thể thiếu chứ."

Loading...