Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đêm xuân Vãn Kinh - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-01-15 12:43:36
Lượt xem: 1,072

"Những năm qua tôi và Cố Duy An không hề có liên lạc."

 

"Lần đầu tôi gặp anh ấy là ở buổi họp lớp vài ngày sau khi chia tay anh."

 

"Chính là cái đêm tôi gặp lại anh."

 

"Triệu tiên sinh, sau khi chia tay anh, tôi yêu ai hay kết hôn, đâu phải phạm pháp?"

 

18

 

Triệu Kinh Tự nhìn người phụ nữ trước mặt.

 

Chia tay đã mấy tháng, cô gầy đi một vòng, trông tiều tụy hơn trước.

 

Trước đây, cô luôn nở nụ cười ngọt ngào, tựa như phủ mật khiến người ta yêu thích.

 

Bây giờ, cả con người lại toát lên vẻ uể oải.

 

Những lời cô nói không sai.

 

Cô và Cố Duy An thực sự chỉ gặp nhau lần đầu sau khi chia tay hắn.

 

Yêu đương và kết hôn sau chia tay, quả thực không phạm pháp.

 

Nhưng trong lòng hắn lại như có một ngọn lửa đang cháy âm ỉ, những cảm xúc bị kìm nén cứ chực trào ra, phình to nơi lồng ngực,

 

 

Khiến hắn ngày đêm không yên.

 

Lý Định Châu từng nói với hắn: "Chẳng qua là cậu đã quen với sự hiện diện của Trần Vãn suốt những năm qua thôi."

 

"Thông thường chỉ cần 21 ngày là có thể thích nghi, quên đi và bắt đầu lại."

 

Lúc đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.

 

Nếu Trần Vãn thích Cố Duy An, hai người họ tái hợp bên nhau,

 

 

Hắn cũng có thể chúc phúc và buông bỏ.

 

Thế nhưng, từ lúc chia tay đến nay,

 

 

Đã trải qua ba cái 21 ngày.

 

Hắn vẫn không thể quên cô.

 

Như thể đã trở thành một cơn nghiện khó cai.

 

Sau đó, hắn từng hỏi Lý Định Châu: "Vậy còn cậu và Giang Tịnh Thu đã chia tay ba năm, cậu đã thích nghi, quên đi và bắt đầu lại chưa?"

 

Trả lời hắn, chỉ có sự im lặng kéo dài.

 

Thậm chí trong khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy trên khuôn mặt bạn mình một nỗi mất mát giống như chính hắn.

 

19

 

"Triệu tiên sinh, anh còn nhớ năm ngoái đã đưa tôi về quê không?"

 

Tôi vuốt lại tóc, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-xuan-van-kinh/chuong-10.html.]

Thật ra những lời họ hàng nói không phải không có lý.

 

Trong mắt tôi, đó là ba năm yêu đương.

 

Nhưng trong mắt Triệu Kinh Tự, có lẽ nó giống ba năm được bao nuôi hơn.

 

"Đương nhiên là nhớ."

 

Tôi cụp mắt, cười nhạt: "Lúc đó họ hàng của tôi đã thấy xe của anh."

 

"Sau này, ở quê xuất hiện tin đồn rằng tôi bị một người giàu có ở Bắc Kinh bao nuôi."

 

"Bố tôi tức giận, cãi nhau với họ, suýt nữa thì đánh nhau."

 

"Cũng từ đó, tâm trạng ông không tốt, lại bắt đầu uống rượu, năm nay thì bệnh ung thư tái phát."

 

"Trần Vãn, tại sao em không nói với tôi những chuyện này?"

 

"Nói với anh, liệu anh có cưới tôi không?"

 

Tôi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Triệu Kinh Tự: "Gia đình tôi đều là những người hết sức bình thường."

 

"Bố mẹ tôi không mong tôi trèo cao gả vào nhà giàu.”

 

“Bọn họ chỉ mong có thể thanh bạch mà sống, con gái của bọn họ bình dị thuận lợi mà trải qua một đời này.” 

 

"Nhưng anh sẽ không cưới tôi."

 

Nếu ngày đó không nghe thấy những lời hắn nói.

 

Có lẽ tôi đã không sớm tỉnh ngộ và rút lui nhanh đến vậy.

 

"Vì Cố Duy An cưới em, nên em lấy anh ta sao?"

 

Trong mắt Triệu Kinh Tự, ánh lên chút đỏ: "Trần Vãn, hôn nhân không phải trò đùa."

 

"Nhưng thực tế cuộc đời là như vậy, một mối tình không có hôn nhân, chỉ như một lâu đài trên mây."

 

Nói đến đây, tôi không nhịn được cười tự giễu: "Huống hồ, anh cũng đâu có tình cảm gì nhiều với tôi."

 

"Trần Vãn, em không phải là tôi."

 

"Nhưng tôi cảm nhận được."

 

 

 "Triệu Kinh Tự, anh cũng từng yêu, vậy anh nên hiểu yêu thực sự là như thế nào."

Hắn không trả lời, chỉ cau mày, im lặng hồi lâu.

 

"Được rồi, những điều cần nói, chúng ta đều đã nói xong."

 

"Tôi có thể thề, khi ở bên anh, từ trước đến giờ tôi chưa từng xao nhãng."

 

 

"Triệu Kinh Tự, ba năm đó, tôi thực sự rất yêu anh."

 

"Nhưng cũng chỉ, dừng lại ở đó thôi."

 

"Chúng ta hãy kết thúc êm đẹp, đừng làm phiền nhau nữa, được không?"

 

Tôi nhìn hắn lần cuối, cố kìm nén giọt nước mắt trực trào.

 

Loading...