Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đêm xuân Vãn Kinh - Chương 05

Cập nhật lúc: 2025-01-15 12:37:32
Lượt xem: 1,096

Năm xưa, vị thiên kim ở Hồng Kông kia còn không thể làm hắn nhượng bộ.

 

Huống chi là tôi.

 

Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt, cười tự giễu.

 

 

Ngực vẫn đau âm ỉ.

 

Nghĩ đến dáng vẻ hắn hôn tôi ban nãy,

 

 

Vẫn không kìm được cảm giác khó chịu.

 

Có lẽ hắn cũng dành cho tôi chút tình cảm không quan trọng.

 

 

Có lẽ hắn thật sự có chút không nỡ rời xa.

 

Nhưng tôi không thể cho bản thân đường lui nữa.

 

10

 

Ngày tôi hoàn tất bàn giao công việc và nghỉ việc,

 

 

Thật ra tôi đã nhìn thấy Triệu Kinh Tự từ chỗ xa xa công ty. 

 

Nhưng hắn không thấy tôi.

 

Tôi ôm thùng đồ, đứng yên tại chỗ, đợi hắn bước vào thang máy riêng.

 

“Vãn Vãn, cậu có quay lại không?”

 

 

Một đồng nghiệp thân thiết lưu luyến hỏi tôi.

 

“Tất nhiên rồi, có dịp mình sẽ quay lại thăm mọi người.”

 

“Sao đang yên lành lại nghỉ việc về quê kết hôn, chúng ta vốn là cặp đôi làm việc ăn ý nhất, không có cậu, mình chẳng còn động lực đi làm nữa.”

 

“Đến khi kết hôn, nhất định sẽ gửi thiệp cho cậu.”

 

“Nhớ đấy!”

 

“Vậy… mình đi đây.”

 

Làm việc ở đây ba năm, môi trường làm việc rất tốt, đồng nghiệp lại hòa đồng.

 

 

Đến lúc phải đi, thật sự có chút không nỡ.

 

Tôi nhìn góc làm việc của mình lần cuối.

 

 

Ôm thùng đồ bước vào thang máy.

 

Xuống tầng, đi ra lề đường, đứng chờ xe đã gọi qua ứng dụng.

 

Tôi không biết, tại tầng 36 lúc này.

 

Bên khung cửa sổ sát đất lớn bao trọn tầm nhìn, Triệu Kinh Tự đang đứng ở đó.

 

Điếu thuốc hắn kẹp trên tay đã có đoạn tàn dài, nhưng hắn chưa gạt.

 

Lý Định Châu ngồi trên ghế sô pha, chăm chú nhìn bóng lưng của bạn thân.

 

 

“Sao trông như thất tình thế?”

 

“Không nỡ à.” Lý Định Châu cảm thấy rất thú vị.

 

Hắn đã gặp cô bạn gái nhỏ của Triệu Kinh Tự vài lần.

 

Rất ngoan, rất nghe lời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-xuan-van-kinh/chuong-05.html.]

Tính cách lại mềm mại.

 

Thật không ngờ lần này cô ấy lại quyết đoán như vậy.

 

Dứt khoát đến mức không để lại chút dây dưa nào.

 

Triệu Kinh Tự từ từ thu hồi ánh nhìn, gạt tàn thuốc.

 

 

Rồi lạnh lùng nhìn Lý Định Châu một cái: “Cậu rảnh nhỉ?”

 

Lý Định Châu đứng dậy, nhặt áo khoác vest, nhướn mày: “Anh bạn, đi uống một chầu không?”

 

Triệu Kinh Tự không đáp lời.

 

Nhưng vẫn dập tắt điếu thuốc, khoác áo, đi theo bạn ra khỏi văn phòng.

 

Hắn là một người cuồng công việc.

 

99% năng lượng đều dành cho công việc.

 

Vậy nên thật ra hắn không hiểu rõ.

 

Giữa hắn và Trần Vãn, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.

 

Gần như tối nào bọn họ cũng bên nhau.

 

Lần trước đi công tác, hắn còn mang về cho cô rất nhiều quà.

 

Ngày lễ gần đây cũng cùng cô trải qua, tặng hoa, cũng tặng trang sức.

 

Hôm nay hắn ngẫm lại từng chi tiết trong thời gian gần đây.

 

 

Vẫn không thấy có gì thiếu sót.

 

Cũng chẳng phát hiện cô không vui lúc nào.

 

Ba năm qua, cô luôn khiến hắn an tâm.

 

Và hắn cũng đã quen với sự hiện diện của cô.

 

Ngày cô đến công ty thực tập,

 

Chính hắn là người liếc mắt đã nhìn trúng cô, giữ cô lại làm ở phòng thư ký.

 

Thực tế chứng minh, ánh mắt hắn không sai.

 

Trần Vãn giống như một viên kẹo bông mềm mại, ngọt ngào.

 

Ngoại hình dễ thương, tính cách dịu dàng.

 

Ở bên cô, hắn rất thư giãn, rất thoải mái.

 

Đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu thích, trước giờ đều luôn rất rộng rãi và hào phóng.

 

Căn hộ bọn họ cùng sống, hắn đã sang tên cho cô từ lâu. 

 

Hắn vốn định vào ngày kỷ niệm ba năm, sẽ tặng cô giấy chứng nhận sở hữu căn hộ và chìa khóa chiếc xe mới.

 

Cô nhát gan, tháng trước vừa mới lấy được bằng lái xe.

 

Nhưng bây giờ cô lại đột ngột nói muốn về quê xem mắt kết hôn.

 

Rồi nộp đơn xin nghỉ việc.

 

Lúc đầu, hắn chỉ nghĩ cô giận dỗi vô cớ.

 

Thậm chí còn trêu đùa vài câu với cô.

 

Nhưng vừa quay đi đã thấy cô hẹn hò với Cố Duy An.

 

Triệu Kinh Tự ngồi trong xe, gửi một tin nhắn cho trợ lý thân cận.

 

“Điều tra về thời gian đại học của Trần Vãn.”

 

Loading...