Đêm Nồng Tình Ý - Chương 9: Anh ấy bây giờ chỉ muốn hôn cô ấy

Cập nhật lúc: 2025-03-13 12:17:36
Lượt xem: 50

Sáng hôm sau, nhân viên khu nghỉ dưỡng mang đến một giỏ gương sen vừa hái tươi.

Vưu Tình nhận lấy, cảm ơn rồi xách giỏ đặt lên bàn đảo, kéo ghế ngồi xuống bắt đầu tách hạt.

Tối qua, cô và Amy đi dạo, thấy một đầm sen rộng lớn, khắp hồ toàn là gương sen, còn có thể chèo thuyền vào sâu bên trong để ngắm cảnh.

Vưu Tình không hứng thú với việc chèo thuyền, chỉ hỏi liệu có thể mua gương sen hay không. Nhân viên vừa nhìn thấy cô đưa thẻ phòng liền lập tức cung kính hơn, nói sẽ đích thân hái rồi mang đến tận nơi.

Lương Tây Triều từ phòng tắm bước ra, liền thấy cô đang ngồi tách hạt một cách chuyên tâm, mười ngón tay trắng trẻo, thon dài.

Anh bước đến: “Không cần tự tay làm đâu, gọi người đến xử lý là được.”Móa mài con đỗn lì reup quài luôn đi cho kao zống wuỷ hết sức

Vưu Tình đáp: “Cũng không nhiều lắm, rất nhanh thôi.”

Lương Tây Triều thấy cô bóc từng hạt sen nhưng không ăn, mà lại cho hết vào túi bảo quản sạch sẽ.

Anh nhếch môi cười: “Bóc cho tôi à?”

“…”

Vưu Tình ngẩng đầu nhìn anh: “Ngoại tôi thích ăn.”

Cô bóc sẵn để lát nữa mang theo, buổi chiều sẽ ghé qua viện dưỡng lão.

Lương Tây Triều chậc một tiếng, đưa tay véo nhẹ má cô: “Vậy là chẳng có phần tôi rồi?”

Ngoại thích ăn hạt sen, nếu không phải nhờ anh đưa cô đến đây thì làm gì có được một giỏ tươi thế này.

“Vậy anh có muốn không?” Cô giơ tay lên, đầu ngón tay kẹp một hạt sen vừa bóc xong.

Lương Tây Triều bật cười, kéo tay cô lại, vừa ngậm lấy hạt sen, vừa cắn luôn cả đầu ngón tay cô vào miệng.

 

Hai giờ chiều, họ rời khỏi khu nghỉ dưỡng.

Trước khi lên xe, Amy đuổi theo, nói muốn kết bạn WeChat với Vưu Tình.

Amy có tính cách rất phóng khoáng, nên Vưu Tình cũng không từ chối. Nhưng Lương Tây Triều dường như không mấy vui vẻ, anh kẹp điếu thuốc, dựa vào đầu xe, liếc mắt nhìn mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Viện dưỡng lão và Thủy Quận Loan không cùng đường. Khi xe vào đến nội thành, Vưu Tình nói với Lương Tây Triều cứ thả cô xuống ven đường, cô tự đi qua đó.

“Em chạy tới chạy lui trời tối mất.”

Lương Tây Triều ra lệnh cho lão Âu lái thẳng đến viện dưỡng lão.

Đến nơi, Vưu Tình mở cửa xe bước xuống, nghĩ nghĩ rồi lại quay đầu nói: “Tôi ra ngay thôi.”

Để anh khỏi phải đợi quá lâu.

 

Liang Xizhao nhắm mắt, dựa vào lưng ghế, lười biếng khẽ "ừ" một tiếng.

Lúc này, Nhạc Bình vừa mới rút hai ống m.á.u để mang đi xét nghiệm, chỗ kim tiêm vẫn còn một mảng bầm nhỏ.

Vưu Tình nhìn mà thấy khó chịu, liền nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng xoa quanh vết kim.

“Không sao đâu.” Nhạc Bình mỉm cười an ủi cô, “Bác sĩ nói chỉ là một số xét nghiệm thông thường thôi.”

Vưu Tình vẫn không yên tâm, dặn dò: “Ngoại phải nghỉ ngơi nhiều, đừng để mệt mỏi.”

“Ở đây ăn uống có người phục vụ, làm sao mà mệt được chứ.” Đây là sự thật, Bắc Thành có rất nhiều viện dưỡng lão, và chính Liang Xizhao đã đích thân chọn nơi này, từ trang thiết bị đến dịch vụ đều là hàng đầu.

Lúc rảnh rỗi, Nhạc Bình cũng chỉ tưới mấy cây cà chua trồng trong sân, vì nghĩ đến việc cháu gái nhỏ của mình thích ăn.

Vưu Tình dựa đầu lên vai bà, dịu dàng nói: “Ngoại ơi, ngoại phải mãi mãi bên con nhé.”

Trên thế gian này, các mối quan hệ giữa người với người đều có thể tan biến trong chớp mắt, chỉ có ngoại là người sẽ không bao giờ rời xa cô.

Nếu một ngày nào đó, ngoại thực sự rời đi, thì sẽ chẳng còn ai yêu thương cô nữa.Móa mài con đỗn lì reup quài luôn đi cho kao zống wuỷ hết sức

Điện thoại bắt đầu rung nhẹ, có lẽ là Liang Xizhao đang mất kiên nhẫn thúc giục.

“Ngoại, con về trường trước đây.”

“Được, con cũng phải chăm sóc tốt bản thân, ăn nhiều vào, gầy quá rồi đấy.”

“Vâng.” Vưu Tình cười đáp.

Lúc đến, cô mang theo một túi hạt sen; lúc đi, cô cầm theo ba quả cà chua vừa được ngoại hái cho.

Băng qua bãi cỏ, cổng viện dưỡng lão đã ở ngay trước mắt, nhưng không ngờ lại đụng mặt Hứa Minh Kiều.

“…Vưu Tình?” Giọng điệu của Hứa Minh Kiều có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, anh bước nhanh tới: “Trùng hợp quá, sao em cũng ở đây?”

“Còn anh?”

“Ông ngoại anh ở đây, anh đến thăm ông.”

“Ừm, em có việc, đi trước đây.”

Hứa Minh Kiều sững người, vội đuổi theo chặn cô lại: “Em về trường à? Để anh đưa em đi, mình cùng về nhé.”

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”

Vưu Tình nói tiếp ngay sau đó: “Bạn trai em sẽ đưa em về.”

Sắc mặt Hứa Minh Kiều cứng đờ trong giây lát, đến khi hoàn hồn thì Vưu Tình đã đi được một đoạn xa.

 

Liang Xizhao đang đứng tựa vào đầu xe, nói chuyện điện thoại. Anh cao hơn chiếc xe cả một cái đầu, dáng người cao ráo, nổi bật xuất chúng.

Ánh nắng chiều lúc năm giờ đã không còn quá chói chang, quầng sáng màu cam hồng phủ lên người anh, Vưu Tình vô thức dừng lại hai giây.

Chợt nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại ra kiểm tra, hóa ra chỉ là một tin nhắn quảng cáo, chứ không phải anh giục cô.

Trên đường đi, Liang Xizhao vẫn đang nói chuyện điện thoại. Thực ra, hầu hết thời gian anh đều là một thương nhân nghiêm túc, trên điện thoại thương lượng, đàm phán với đối tác rất khéo léo, thành thạo.

Vưu Tình yên lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng cúi mắt nhìn túi cà chua đỏ au.

Hồi ở Thanh Châu, trong vườn nhà cũng trồng rất nhiều cà chua. Mỗi buổi chiều, ngoại lại đi tưới từng cây một, còn cô thì kéo ghế ngồi bên cạnh, đọc những bài học mới cho ngoại nghe.

Hoàng hôn buông xuống, cà chua chua ngọt, cùng nụ cười hiền hậu vĩnh viễn của ngoại, tất cả đã tạo nên quãng thời gian tuổi thơ yên bình và hạnh phúc nhất của cô.

Liang Xizhao cúp điện thoại, đưa tay lật mở túi cà chua trong lòng cô, “Chỉ mấy quả cà chua thôi, có đáng để ôm suốt đường đi không?”

“Nếu em muốn ăn, anh kêu người gửi đến cả một thùng cà chua cao cấp là được mà.”

“Không giống nhau.”

Còn khác thế nào, Vưu Tình cũng không giải thích, vì có nói thì anh cũng chẳng thể hiểu. Thế giới quan của cô và anh vốn dĩ khác biệt, đó là sự lệch pha trong nhận thức, không phân đúng sai.

Nhưng cô vẫn rất biết ơn anh vì đã đưa cô đến đây, nếu không thì giờ này cô vẫn còn lắc lư trên xe buýt.

“Em định dùng nó để nấu mì, anh có muốn ăn không?”

Liang Xizhao vốn là người được một tấc lại muốn tiến một thước, liền vòng tay ôm eo cô, hỏi ngược lại: “Gì mà muốn hay không?”Móa mài con đỗn lì reup quài luôn đi cho kao zống wuỷ hết sức

Ồ.

Vưu Tình rất thức thời: “Liang Xizhao, em nấu cho anh một bát mì cà chua trứng.”

Lúc này Liang Xizhao mới hài lòng, ngón tay lướt nhẹ qua cằm cô, động tác như đang trêu đùa một con thú cưng ngoan ngoãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-nong-tinh-y/chuong-9-anh-ay-bay-gio-chi-muon-hon-co-ay.html.]

Lão Âu ngồi phía trước lái xe, mắt nhìn thẳng nhưng cả cuộc đối thoại đều nghe rõ. Ông đã theo lão gia từ lâu, quá hiểu tính cách của Ngũ thiếu gia, kiểu người như cậu ấy phải có một cô gái ngoan ngoãn nghe lời ở bên cạnh mới hợp.

Lão Âu đã đón Vưu Tình đi lại mấy tháng nay, nhìn ra được cô là một cô gái thông minh, biết tiến biết lùi, hiểu thời thế, có chút cá tính nhưng không vượt quá giới hạn.

Chỉ là… một cô gái trẻ như cô lại nhạy bén đến mức biết quan sát sắc mặt người khác như vậy, e rằng con đường đi đến hiện tại cũng không hề dễ dàng.

 

Về đến Thủy Quận Loan thì trời vừa chập tối.

Từ khu nghỉ dưỡng trở về rồi lại ghé qua viện dưỡng lão, ngồi trên xe suốt quãng đường dài khiến Lương Tây Triều cảm thấy bức bối, vừa vào cửa đã đi thẳng vào phòng tắm.

Vưu Tình buộc tạp dề, vào bếp chuẩn bị nấu mì. Một quả cà chua cắt hạt lựu xào lấy nước làm súp, hai quả khác cắt miếng để ăn kèm.

Vừa đập trứng định chiên thì bỗng có thứ gì đó đè xuống vai, một cánh tay vòng qua eo kéo cô ngã về phía sau. Lương Tây Triều cúi đầu hôn lên vùng cổ trắng nõn của cô.

Vưu Tình nghiêng đầu né tránh, "Trứng sắp cháy rồi."

"Cháy thì cháy."

Chỉ cần là cô nấu, dù có cháy anh cũng không chê.

Bây giờ anh chỉ muốn hôn cô thôi.

Cô bị xoay người lại, tóc Lương Tây Triều còn ướt, mấy giọt nước lăn thẳng xuống mặt cô. Vưu Tình im lặng hai giây, nói: "Trứng cháy sẽ sinh ra một số chất có hại, ví dụ như hydrocarbon thơm đa vòng."

"?"

"Nghiên cứu cho thấy, hydrocarbon thơm đa vòng có thể gây ung thư."

Lương Tây Triều bật cười, "Nói tiếp đi, xem còn gì nữa nào."

Vưu Tình lại im lặng hai giây, rồi nói: "Em muốn nấu mì, không muốn hôn."

Đổi cách diễn đạt rồi, nhưng vẫn chẳng có chút mềm mại nào theo yêu cầu của Lương Tây Triều.

Anh đưa tay tắt bếp, loại bỏ tận gốc cái gọi là hydrocarbon thơm đa vòng kia, không để nó có cơ hội hình thành.

Vưu Tình bị anh bế lên bàn đảo giữa bếp, bị hôn gần năm phút vẫn chưa đủ. Cô nói hết lời ngon tiếng ngọt, anh mới chịu buông ra.

"Anh ra phòng khách đi, em nấu mì đây."

Sợ anh quay lại, Vưu Tình đóng chặt cửa kính nhà bếp, quay đầu nhìn vào nồi, thấy quả trứng bị bỏ mặc năm phút, giờ đã cháy xém một nửa, cô đành cạn lời.

Với tinh thần không lãng phí, cô bật bếp tiếp tục chiên trứng trong tình trạng đó rồi cho vào bát của Lương Tây Triều.

Sau khi rửa sạch chảo, cô lại cẩn thận chiên cho mình một quả trứng hoàn hảo về cả độ chín lẫn hình dạng.Móa mài con đỗn lì reup quài luôn đi cho kao zống wuỷ hết sức

 

Từ thứ Hai đến thứ Năm, lịch học đều kín mít với các tiết thực hành. Bài tập và báo cáo thí nghiệm chất đầy, khiến phòng 302 tối nào cũng phải đến hơn mười một giờ mới tắt đèn.

Nghiêm Di nằm trên giường than thở rằng ngay cả trong mơ cô ấy cũng bị ám bởi hóa học vô cơ, sinh hóa học, và cả môn hóa học thực phẩm đã trượt hai lần. Các thuật ngữ chuyên ngành chằng chịt như yêu ma lẩm bẩm bên tai cô ấy.

Sở Tử Cầm tuy không phải dân chuyên ngành thực phẩm nhưng cũng không thoát được. Bởi vì sữa chua, đồ hộp, bánh nướng mà Vưu Tình và Nghiêm Di mang về từ phòng thí nghiệm đều được chia cho cô ấy ăn.

Kết quả, khi bước lên cân, cô ấy đã tăng hẳn năm cân.

Sở Tử Cầm chậm rãi nói: "Tớ thấy các cậu đang học ở Tân Đông Phương (trung tâm dạy nấu ăn)."

Vưu Tình: "Hợp lý."

Nghiêm Di: "Rất hợp lý!!!!"

Ngày thứ Ba, Lương Tây Triều nhắn tin cho Vưu Tình rằng anh phải bay ra ngoài tỉnh công tác.

Cô chỉ trả lời một chữ "được", và hai người không nói gì thêm.

Lương Tây Triều đương nhiên không cần phải báo cáo chi tiết lịch trình của mình với cô. Dù sao, từ đầu đến cuối, người bị gọi là phải đến luôn là cô.

Hôm rời khỏi khu nghỉ dưỡng, cô đã kết bạn WeChat với Amy. Đến khi vô tình lướt thấy bài đăng của Amy trên trang cá nhân, cô mới biết Lương Tây Triều đi công tác cùng Lục Bạc Niên.

Trong chín bức ảnh mà Amy đăng, có một bức chụp Lương Tây Triều. Anh đứng giữa đám đông, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Quả nhiên.

Bên cạnh Lương Tây Triều chưa bao giờ thiếu người vây quanh.

"Vưu Tình, tối nay có muốn đi dạo phố không?"

Giữa giờ học, Nghiêm Di ghé qua hỏi cô, nói rằng cô ấy thấy trên mạng có một khu phố thương mại mới mở gần đây, rất náo nhiệt.

Vưu Tình gật đầu đồng ý.

Cũng đã lâu rồi cô không tham gia hoạt động chung với phòng ký túc xá.

Trước kia, thời gian rảnh rỗi của cô đều bị phân chia cho đủ thứ việc làm thêm và Lương Tây Triều.Móa mài con đỗn lì reup quài luôn đi cho kao zống wuỷ hết sức

Nghĩ kỹ lại.

Hình như cô chẳng có cuộc sống thuộc về riêng mình.

Sau khi đàm phán thương mại kết thúc, như thường lệ, tiếp theo là bữa tiệc xã giao. Rượu qua ba vòng, Lương Tây Triều tựa lưng vào ghế sofa ở vị trí chủ tọa, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, cả người toát lên vẻ lười biếng đầy nhàn nhã.

Bên phía đối tác sắp xếp vài người đi tiếp rượu, ai nấy đều trẻ trung, xinh đẹp. Khi họ nâng ly bước đến, hương nước hoa trên người họ đã phả tới trước.

Lục Bạc Niên đi cùng Amy, nên đương nhiên chẳng ai dám không biết điều mà mon men lại gần anh ta.

Nhưng Lương Tây Triều thì đến một mình.

Trải qua mấy vòng đàm phán, ai cũng nhận ra rằng dù người phát ngôn chủ yếu là Lục Bạc Niên, nhưng người có quyền quyết định cuối cùng vẫn là Lương Tây Triều.

Trẻ tuổi, cao quý, sâu sắc, quyết đoán, không để lộ cảm xúc.

“Lương tổng, tôi đại diện Trần Tinh kính anh một ly.”

Cô gái đầu tiên được đẩy tới có vẻ mặt hơi ngượng ngùng, ánh mắt ẩn chứa một chút hồi hộp.

Lương Tây Triều liếc qua, bất ngờ phát hiện mái tóc dài xõa vai cùng những đường nét khuôn mặt của cô ta có đôi phần giống Vưu Tình.

“…Lương tổng?”

Cô gái giơ ly rượu một lúc lâu, cánh tay đã bắt đầu mỏi, nhưng người đàn ông trước mặt lại không có bất kỳ phản ứng nào, khiến cô thoáng lúng túng.

Lương Tây Triều nhấc ly rượu lên, đơn giản chạm nhẹ vào ly cô ta.Móa mài con đỗn lì reup quài luôn đi cho kao zống wuỷ hết sức

Đôi mắt cô gái sáng lên, trong lòng vừa dấy lên chút vui mừng thì lại thấy anh chỉ nghiêng ly rượu giữ trong tay, hoàn toàn không có ý định uống.

Hàm ý không thể rõ ràng hơn—cô không đủ tư cách mời rượu anh. Cú chạm ly vừa rồi cũng chỉ là phép lịch sự tối thiểu mà thôi.

Bị phớt lờ hết lần này đến lần khác, cô gái không thể giữ nổi sắc mặt, vội đứng dậy rời đi.

Dường như bên phía Trần Tinh cũng ngầm hiểu ý, không còn ai đến mời rượu anh nữa. Không có người quấy rầy, Lương Tây Triều có được chút yên tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn chẳng mấy dễ chịu.

Điếu thuốc ngậm trên môi tỏa khói trắng lượn lờ, khuôn mặt anh trong làn khói mờ ảo hiện lên vẻ lạnh lùng, cứng rắn.

Tối nay, đây đã là lần thứ năm anh mở WeChat, nhưng avatar của Vưu Tình vẫn lặng yên không một động tĩnh.

Anh vừa đi khỏi, cô lại được thảnh thơi.

Không chủ động nhắn lấy một tin.

Cứ như thể anh chưa từng tồn tại vậy.

 

Loading...