Đêm Nồng Tình Ý - Chương 7: Lương Tây Triều, anh còn giận sao?
Cập nhật lúc: 2025-03-13 12:12:44
Lượt xem: 59
Cánh cửa phòng tắm trước mặt Lương Tây Triều gần như vô hình. Anh sải bước đi vào, lúc này Vưu Tình đang đứng dưới vòi sen thất thần suy nghĩ.
Không gian vốn rộng rãi bỗng chốc trở nên chật chội.
Hơi thở kiềm nén đứt quãng hòa cùng tiếng nước chảy rì rào.
Lương Tây Triều nắ//m cằm cô ép sát lại. Vưu Tình cố tình lùi về sau, anh bật cười tiếp tục tr//uy đ//uổi, l..ưỡi mạnh mẽ t//ách đôi môi cô ra x//âm nh//ập s//âu bên trong.
Cô vẫn chưa thể theo kịp nhịp điệu của anh. Nụ hôn của Lương Tây Triều luôn ngang ngược như thế, l//ưỡi anh đưa vào cuốn lấy rồi m//út liế//m qua lại.
Phía trước là anh phía sau là gạch men lạnh lẽo. Cả người Vưu Tình ướt đẫm, nhiệt độ nước như tăng vọt khiến khóe mắt cô phiếm hồng.
Lông mi khẽ rung động, giọt nước trượt xuống như những giọt nước mắt càng làm người ta thêm thương tiếc.
Không biết từ khi nào, đầu ngón tay thon dài của anh đã thay thế bờ môi.
Cô vô thức n//uốt vào.
“Biết ngậm thật đấy cục cưng.”
Tiếng cười khàn khàn chứa đầy d//ục vọng vang lên bên tai. Bàn tay ấm áp vuốt dọc theo người cô lên xuống. Đôi môi lạnh lẽo của anh tiếp tục g//ặm c//ạp xuống vây h//ãm cô hoàn toàn.
“Lương Tây Triều…” Vưu Tình dần mất sức đầu ngón tay mềm mại b//ấu ch//ặt cánh tay anh.
Chỉ vào những lúc thế này giọng cô mới trở nên dịu dàng, không còn xa cách lạnh lùng như ban ngày.
Lương Tây Triều bế cô lên đặt lên bồn rửa mặt, hai cánh tay chống hai bên, ánh mắt thâm trầm qu//ét qua từng tấc d//a th//ịt cô.
“Cục cưng, tự sờ mình đi.”
“Tôi muốn nhìn.”
Hơi thở Vưu Tình khựng lại gương mặt lập tức nóng bừng.
Cô cứng đờ tại chỗ, đôi mắt phủ đầy hơi nước nhìn anh đầy bối rối vừa đáng th//ương vừa câu hồn đoạt phách.
“Không muốn sao?”
“…”
Lương Tây Triều cúi xuống l//iếm lấy vành tai đỏ ửng của cô, chậm rãi d//ụ d//ỗ:
“Không muốn à?”
“…”
Vưu Tình s//iết ch//ặt ngón tay rúc vào lòng anh, anh đèn trần dịu nhẹ lan tỏa khắp người cô, cũng khiến cô không còn nơi nào để trốn.
“Vậy để tôi làm nhé?” Anh áp môi xuống trao cô một nụ hôn sâu mãnh liệt.
“Để tôi làm có được không, cục cưng?”
Giọng nói anh trầm thấp nóng bỏng chỉ cần cô không trả lời, anh sẽ cứ thế hỏi mãi không dứt không ngừng.
Một lúc lâu sau, Vưu Tình th//ở g//ấp khó khăn mở miệng:
“… Được.”
—
Từ bồn tắm, Lương Tây Triều bế cô ra ngoài, tự tay l//au người rồi mặc vào chiếc áo ngủ của anh cho cô.
Cảm nhận anh bế lên giường, Vưu Tình lập tức cuộn mình vào chăn muốn ngủ. Nhưng ngay giây tiếp theo, th//ân hình r//ắn chắc của người đàn ông lại áp xuống. Vưu Tình nhíu mày tránh đi:
“Mai mấy giờ ra ngoài?”
Anh ôm eo cô, hôn nhẹ vào má cô:
“Không vội, đợi em ngủ dậy rồi tính.”
Đợi cô ngủ dậy? Không bằng để cô ngủ sớm ngay bây giờ còn hơn.
Nhưng Lương Tây Triều là người vô lý chỉ làm theo ý mình. Với anh những gì vừa diễn ra trong phòng tắm chỉ là món khai vị.
—
Lễ khai trương khu nghỉ dưỡng diễn ra vào buổi sáng.
Đến trưa vẫn không thấy bóng dáng của Lương Tây Triều, Lục Bác Niên bắt đầu sốt ruột.
May mà đến cuộc gọi thứ năm, đầu dây bên kia cuối cùng cũng chịu bắt máy.
“Không phải chứ anh hai, cậu đang ở đâu?” Lục Bác Niên chống hông đứng trước cổng khu nghỉ dưỡng dáo dác tìm kiếm.
Anh dù sao cũng là ông chủ lớn vậy mà bây giờ lại như nhân viên lễ tân chờ đợi một người. Trên đời này ngoài Lương Tây Triều chẳng ai có cái đặc quyền đó.
“Đang trên đường, đừng giục.” Giọng điệu biếng nhác vang lên.
Lục Bác Niên cạn lời:
“Tôi chỉ muốn hỏi, cậu lái xe go-kart đến đây đấy à?”
Lương Tây Triều bật cười chẳng thèm trả lời, trực tiếp cúp máy.
Cô gái trong lòng vẫn đang say ngủ, anh không muốn nói nhiều.
Đặt điện thoại sang một bên, anh nhẹ nhàng bế cô lên, để cô tựa vào cánh tay mình tiếp tục ngủ.
Ngón tay lướt nhẹ trên gò má cô, thấp giọng thì thầm:
“Sao lại yếu ớt thế này, trước kia đâu có mệt đến vậy.”
Nhột.
Vưu Tình nghiêng mặt rúc vào lòng anh, dù đã ngủ đủ giấc nhưng vẫn chẳng có tinh thần. Ngồi trong xe lại càng buồn ngủ, cô dứt khoát nhắm mắt từ chối giao tiếp.
Lương Tây Triều khá hài lòng với hành động chủ động dựa vào anh của cô. Anh cúi đầu hôn lên trán cô sau đó ngẩng lên dặn lão Âu ở phía trước:
"Lái ổn định chút."
—
Khu nghỉ dưỡng được xây dựng ngay ranh giới giữa Bắc Thành và thành phố lân cận. Nơi đây núi non hữu tình có thác nước tự nhiên mang đậm phong cách Đông Nam Á. Ngay cả từng căn biệt thự cũng được thiết kế theo hình dáng nhà gỗ, nhà trên cây.
Trùng hợp thay mấy ngày trước Vưu Tình còn nghe Ngôn Di nhắc đến nơi này. Cô từng lướt thấy trên mạng nghe nói rất nổi tiếng.
Lương Tây Triều phải đi gặp bạn, Vưu Tình không muốn đi cùng mà anh cũng không nhắc đến. Anh chỉ đưa thẻ phòng cho cô để cô tự do đi dạo hoặc về phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay là ngày khai trương lượng khách du lịch không ít. Dù nhiệt độ gần 30 độ, nhưng xung quanh rợp bóng cây, ánh nắng xuyên qua từng tán lá tạo thành những mảng sáng tối lấp lánh. Không khí núi rừng mát lành quả thực rất dễ chịu.
Vưu Tình không để nhân viên hướng dẫn, cô nhìn số phòng trên thẻ quyết định vừa đi dạo vừa tìm đường.
"…Tình Tình?"
Giọng nói phía sau khiến cô lập tức hoảng loạn trong chớp mắt nhưng may mắn là Lương Tây Triều không có ở đây.
Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xoay người lại.
"Tình Tình, sao con lại ở đây?"
"Con đi một mình à?"
Trần Tuyết Vi nhìn khuôn mặt giống hệt mình lúc trẻ nhất thời sững sờ. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt bà ta trở nên kỳ lạ khi nhận ra chiếc váy màu xanh bạc hà mà Vưu Tình đang mặc.
Thương hiệu này nổi tiếng là đắt đỏ nhưng cực kỳ mong manh, lụa mỏng dễ bị xước lại còn không thể giặt nước.
Hẳn là hàng nhái rồi.
Trong tiềm thức Trần Tuyết Vi không nghĩ đó là hàng thật bởi ngay cả bà ta cũng chẳng nỡ bỏ ra số tiền không hề nhỏ chỉ để mua một chiếc váy đẹp nhưng chẳng đáng giá lâu dài như vậy.
"Đi cùng bạn học." Vưu Tình thản nhiên đáp đồng thời khẽ lùi một bước, ý muốn rời đi.
Nhưng Trần Tuyết Vi lại tiến lên, nắm lấy tay cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-nong-tinh-y/chuong-7-luong-tay-trieu-anh-con-gian-sao.html.]
"Tình Tình, dạo này sao con không về nhà thăm mẹ?"
Trước mặt cô là một gương mặt xinh đẹp, hiền từ, dịu dàng như một người mẹ tốt khiến ai nhìn vào cũng nghĩ đây là một đôi mẹ con thân thiết.
Nhưng cũng chính gương mặt này từng đứng trong hành lang lạnh lẽo của bệnh viện, nghiêm giọng m//ắng m//ỏ cô:
"Bệnh của bà ngoại con chính là cái hố không đáy! Mẹ khó khăn lắm mới có được cuộc sống như bây giờ không thể ném hết vào chỗ đó được!"
"Nói cho cùng thì bà ta cũng chỉ là mẹ kế của ba con! Ba con đã mất bao năm rồi, mẹ còn có nghĩa vụ gì để chăm sóc bà ta nữa?!"
"Tình Tình, con và mẹ mới là ruột thịt, m//áu m//ủ! Mẹ là mẹ ruột của con! Sao con có thể giúp một người chẳng có chút quan hệ h//uyết thống nào chứ?!"
Mẹ ruột ư?
Người mẹ đã bỏ rơi cô sau khi cha qua đời khi cô mới chỉ chín tuổi sao?
Bà ta có đưa cho dì Trương hàng xóm tốt bụng mấy nghìn tệ nhưng dù dì Trương có nhiệt tình thế nào thì cũng chỉ là người ngoài, dì còn có cả gia đình của mình để chăm lo làm sao có thể lo cho cô chu toàn được?
Lúc cô đói đến mức không có gì để ăn, mẹ ruột cô ở đâu?
Lúc cô sốt cao mãi không hạ, mẹ ruột cô ở đâu?
Nếu không có bà ngoại, nếu không có người xa lạ không cùng huyết thống kia phá cửa xông vào, đưa cô người đang sốt cao ngất xỉu trên sàn đến bệnh viện thì có lẽ cô đã không sống được đến hôm nay.
Từ ngày đó cô chỉ còn duy nhất một người thân là bà ngoại. Cô có thể không cần bất cứ thứ gì chỉ cần bà ngoại sống lâu trăm tuổi.
Năm đó nhà họ Hạ bị truyền thông vạch trần chuyện người vợ kế tham lam hư vinh sau khi bước chân vào hào môn liền bỏ rơi con gái ruột. Vì để cứu vãn danh tiếng của bản thân và gia tộc, Trần Tuyết Vi mới nhớ đến việc đón cô về muốn cho cô cái danh thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Nhưng khi ấy Vưu Tình đã tốt nghiệp cấp ba đủ mười tám tuổi. Tình mẫu tử đến muộn đã chẳng còn ý nghĩa gì huống hồ đó chỉ là một màn kịch làm ra để cho thiên hạ nhìn.
Chỉ là năm đó bà ngoại cô đột ngột nhập viện. Vì lời khẩn cầu của cô Trần Tuyết Vi đưa cho cô năm vạn tệ. Đổi lại Vưu Tình đồng ý phối hợp diễn trọn vở kịch này.
Nhưng trùng hợp khi ấy cô phải nhập học và tham gia huấn luyện quân sự năm nhất đại học tính ra cô chỉ ở nhà họ Hạ chưa đầy một tháng.
Và cũng chính trong khoảng thời gian đó cô gặp được Lương Tây Triều.
Mà đến tận bây giờ Trần Tuyết Vi vẫn cho rằng bà ngoại cô đã bị đưa về Khánh Châu để điều trị bảo tồn và cho rằng cô đã nhận ra ai mới là chỗ dựa của mình sau này.
"Anh trai con mấy ngày trước còn nhắc đến con đấy, Tình Tình tuần sau về nhà ăn cơm nhé."
Thấy cô không đáp lời, vẻ mặt thậm chí còn có chút lãnh đạm, Trần Tuyết Vi cau mày tỏ vẻ không hài lòng nhưng nhớ đến dặn dò của chồng, bà ta lại kiên nhẫn dịu giọng: "Tình Tình? Sao không trả lời mẹ?"
Vưu Tình rút tay về khỏi bàn tay đang nắm chặt của bà ta: "Con biết rồi."
Ở lại lâu hơn nữa cô sợ Lương Tây Triều sẽ đến tìm.
Điện thoại không ai bắt máy, gọi vào phòng cũng không ai nghe.
Văn Nghiệp gõ điếu thuốc xuống gạt tàn, trêu chọc: "Vẫn không nghe à? Cục cưng của cậu tính khí lớn thật đấy"
Lương Tây Triều siết chặt điện thoại, sắc mặt trầm xuống.
Khỏi nghĩ cũng biết vì sao cô không bắt máy. Chẳng phải là sợ anh vừa mở miệng đã gọi cô qua, mà cô thì chưa bao giờ muốn dính líu đến anh trước mặt người ngoài.
Lục Bạc Niên vừa ứng phó xong một nhóm người, vội vàng bước tới nhìn quanh một lượt liền thắc mắc: "Năm đâu rồi? Đã đến chưa?"
Văn Nghiệp cười cười: "Đến rồi nhưng giờ cậu ấy không có thời gian để ý tới cậu đâu."
Nghe tiếng mở cửa, Vưu Tình mở mắt ra chống người ngồi dậy từ trên giường.
"Lương Tây Triều?"
Vừa cất giọng cô phát hiện cổ họng mình đã khàn đặc.
Lương Tây Triều lập tức xua tan hết bực bội, xoay người đóng cửa lại, cau mày bước nhanh đến: "Sao vậy?"
Cô vừa ngủ dậy mái tóc dài còn rối tung có một lọn tóc nhỏ vô tình dựng đứng trên đỉnh đầu trông vừa ngây ngô vừa đáng yêu.
Nhưng sắc mặt cô lại không tốt lắm, quá nhợt nhạt, giữa hàng chân mày còn lộ nét mệt mỏi.
Lương Tây Triều kéo cả người lẫn chăn từ giữa giường vào trong lòng mình, đưa tay áp lên trán cô.
Không sốt nhưng rất nhanh, anh phát hiện ra điều khác thường: "Những nốt đỏ trên tay em là sao đây?"
"Khu nghỉ dưỡng của Lục Bạc Niên rốt cuộc vệ sinh kiểu gì vậy!" Lương Tây Triều phản ứng đầu tiên là chăn ga gối đệm không sạch, anh lập tức ôm cô lên, một tay cầm lấy điện thoại chuẩn bị đi hỏi cho ra lẽ.
"Không phải—"
Vưu Tình ngăn anh lại, cô bị dị ứng với đào, vừa rồi lỡ ăn một miếng nên mới thành ra thế này.
Lương Tây Triều "tặc" lưỡi một tiếng, mặt vẫn không chút biểu cảm.
Anh ôm cô đến ghế sô pha, cầm lấy cánh tay cô nhìn trái nhìn phải còn định vén váy cô lên để kiểm tra thì bị cô giữ chặt lại: "Chỉ có trên tay thôi, chỗ khác không bị, không nghiêm trọng đâu."
"Không nghiêm trọng?"
Lương Tây Triều nuốt xuống một tiếng cười lạnh, giọng châm chọc: "Mới để em một mình bao lâu mà em đã h//ành h//ạ bản thân thành thế này rồi?"
Vưu Tình cúi đầu chịu trận, lọn tóc con cũng rũ xuống vô tình cọ nhẹ lên má anh.
Lương Tây Triều lập tức nghẹn lời.
Anh vẫn gọi điện cho Lục Bạc Niên yêu cầu lập tức gọi bác sĩ đến.
Khu nghỉ dưỡng có trạm y tế riêng, Vưu Tình chỉ ăn một miếng nhỏ quả thật chỉ có vài nốt đỏ trên tay, bác sĩ nói không vấn đề gì, kê thuốc bôi ngoài da và một chai xịt chống ngứa.
Bác sĩ đang chẩn đoán.
Lương Tây Triều đứng bên cạnh càng nghĩ càng thấy không đúng.
Bình thường, Vưu Tình là người rất cẩn trọng nhất là từ sau khi bà ngoại cô mắc bệnh, cô càng đặc biệt quan tâm đến sức khoẻ của bản thân, từ ăn uống đến thuốc men đều rất chú ý, sao có thể tùy tiện ăn nhầm thứ mình không được ăn?
Bác sĩ rời đi.
Vưu Tình uống thuốc xong, Lương Tây Triều cũng hút xong một điếu thuốc từ ban công quay lại. Chiếc áo sơ mi trên người anh buông lỏng hai cúc trên cùng, hai tay xắn cao để lộ đường nét cơ bắp rắn rỏi.
Sắc mặt anh trầm xuống từng bước chậm rãi tiến lại gần cuối cùng dừng ngay mép giường, từ trên cao nhìn xuống cô:
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
"Anh đã hỏi phục vụ mang đồ ăn cho em rồi. Cô ta nói rõ ràng với em đó là bánh mochi đào mật vậy mà em vẫn ăn."
Vưu Tình sững sờ.
"Em không muốn gặp người khá thì thôi lúc nào anh é//p em? Đến mức phải dùng cả khổ nh//ục kế?" Anh bóp cằm cô, giọng điệu trầm thấp: "Có vẻ như anh chiều em quá, đến mức em dám giở đủ trò trước mặt anh."
Lương Tây Triều đè cô xuống giường, ngón tay vuốt ve môi cô, đôi mắt đen sâu thẳm: "Sao? Giờ thì hối hận rồi à?"
Đôi mắt trong veo của Vưu Tình vẫn bình tĩnh nhìn anh: "Em không hối hận."
Lương Tây Triều là con đường sống duy nhất của cô, từ khoảnh khắc bước lên con đường đó cô chưa từng hối hận. Nhưng bà ngoại là điểm yếu duy nhất của cô, cô chỉ lo sợ nếu bà biết chuyện, bà sẽ ôm cô mà khóc không ngừng thậm chí tự trách bản thân là gánh nặng.
"Vừa rồi, em gặp mẹ em."
Sau khi Trần Tuyết Vi rời đi, Vưu Tình đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một lúc. Đúng lúc đó, một nhân viên phục vụ bưng tới một đĩa bánh mochi nhiệt tình giới thiệu. Cô tiện tay nhận lấy, không để ý mà cắn một miếng, đến lúc đó mới phát hiện là nhân bánh đào mật.
"Anh chẳng phải đã nói, nếu em không muốn làm gì chỉ cần nói với anh là được sao?"
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, khóe mắt cong lên, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn.
"Nếu vậy, em hà tất phải làm khổ chính mình? Th//uốc dị ứng đâu có phải thứ uống cho vui."
Lương Tây Triều nhíu mày, "Đắng lắm à?"
Vưu Tình không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh bằng đôi mắt trong veo.
Gương mặt Lương Tây Triều dần dịu lại, anh bế cô từ giường lên đặt xuống bàn trà, tự tay rót nước cho cô.
Vưu Tình uống hai ngụm, ôm lấy chiếc cốc nhìn anh: "Lương Tây Triều, anh còn giận không?"