Đêm Nồng Tình Ý - Chương 5: Chồng~

Cập nhật lúc: 2025-03-13 12:10:18
Lượt xem: 71

Bảy giờ sáng nhà ăn số một chỉ lác đác vài sinh viên.

Vưu Tình lấy phần ăn sáng rồi tìm chỗ ngồi xuống.

Cô quen với việc ăn chậm nhai kỹ, biết rõ khẩu phần ăn của mình không bao giờ lãng phí thức ăn, lấy bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Ăn xong, tiện đường cô gói thêm hai phần mang về.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Ngôn Di từ trên giường thò đầu ra, ngái ngủ giơ tay làm động tác trái tim với cô.

Vưu Tình giơ tay giữa không trung tóm lấy, coi như đã nhận được: "Tớ đã đặt chỗ cho các cậu lúc mười giờ rồi, đừng đến muộn đấy."

"Được…"

Trên giường bên kia Sở Tử Khâm cũng cất giọng khàn khàn trả lời. Hai người tối qua thức khuya cày phim đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Khép cửa lại Vưu Tình đi xuống lầu.

Cô check-in tại thư viện, hệ thống hiển thị 7h50 sáng. Lúc này khu vực học tập đã khá đông người.

Chỗ ngồi tự học phải đặt trước, rất khó giành.

Sau khi điểm danh, mặc áo gile đồng phục, Vưu Tình bắt đầu công việc của ngày hôm nay: nhập dữ liệu sách, ghi danh mục mới, cuối cùng là sắp xếp sách trả về kệ.

"Bạn học?"

Vưu Tình quay đầu lại chạm phải ánh mắt dò xét của một nam sinh. Nhìn quyển sách cậu ta cầm trên tay, cô hiểu ngay vấn đề:

"Cậu mang ra máy trả sách tự động bên kia quét là được."

"Không phải… cậu quên rồi à? Hôm trước tôi vô tình va vào cậu ở đây."

Nam sinh chỉ vào kệ sách phía trước.

"Thực sự xin lỗi, hôm đó tôi có việc gấp nên vội đi. Vai cậu không sao chứ?"

Thuốc của Lương Tây Triều khá hiệu quả, sáng dậy cô đã không còn cảm giác đau nữa.

"Không sao."

Vưu Tình lạnh nhạt đáp rồi xoay người tiếp tục công việc.

Nam sinh khựng lại một giây rồi tiếp tục truy hỏi:

"Cậu… không nhận ra tôi sao?"

"Tôi phải nhận ra sao?"

Vưu Tình nhìn kỹ mặt cậu ta một lượt. Khách quan mà nói, người này trông cũng ổn nhưng tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô sớm đã bị một người khác kéo lên quá cao.

"Không không, tôi chỉ hỏi vu vơ thôi…"

Nam sinh xoa đầu ngượng ngùng, liếc thấy trong xe đẩy của cô vẫn còn một đống sách cần sắp xếp liền chủ động nói:

"Những sách này đều phải xếp lên kệ à? Để tôi giúp cậu."

"Không cần."

"Tôi đang rảnh mà, cứ sắp theo số hiệu đúng không? Yên tâm, tôi đảm bảo không làm lộn xộn đâu."

"Thật sự không cần."

Nam sinh vẫn kiên trì: "Coi như tôi bù đắp lỗi lầm hôm trước, được chứ?"

Thấy cậu ta đã nói vậy Vưu Tình cũng không muốn tiếp tục dây dưa. Nghĩ một lúc, cô hỏi:

"Cậu có khỏe không?"

Nam sinh lập tức ưỡn ngực: "Đương nhiên rồi!"

Vưu Tình gật đầu dẫn cậu ta đến khu vực dỡ hàng ở cửa hông thư viện chỉ vào một đống tạp chí mới chất đầy trên sàn:

"Vậy làm phiền cậu nhé."

"……Không thành vấn đề."

Nam sinh gọi cô lại:

"À này, bạn học, tôi là Hứa Minh Kiều ở khoa kinh tế và quản lý. Có thể làm quen một chút không?"

Cậu ta cười tươi, mắt một mí, sống mũi cao, làn da khá đẹp, dưới ánh nắng chẳng có chút khuyết điểm nào.

"Khoa thực phẩm, Vưu Tình."

Mười giờ sáng.

Vừa bước vào thư viện Ngôn Di và Sở Tử Khâm liền thấy Hứa Minh Kiều như cái đuôi lẽo đẽo bám theo Vưu Tình.

Cho đến khi cô ba lần dừng lại nói gì đó với cậu ta, Hứa Minh Kiều mới chậm chạp xoay người, nhưng chưa đi được bao xa đã quay đầu nói thêm một câu với Vưu Tình rồi mới chịu rời đi.

Ngôn Di nhướng mày lao đến bên Vưu Tình:

"Thiên tài của học khoa kinh tế và quản lý sao lại ở đây vậy? Mà còn đi theo cậu suốt nữa là tình huống gì đây?"

"Thư viện mới tuyển quản lý à?" Sở Tử Khâm đoán.

"Không thể nào, tớ nghe nói nhà Hứa Minh Kiều khá có tiền đấy."

Vưu Tình cầm máy quét, quét mã đặt chỗ của hai cô bạn, trả lời ngắn gọn:

"Nhân viên khuân vác thuê theo thời vụ."

"?"

Ngôn Di bừng tỉnh: "Cũng chỉ có cậu lên tiếng thì mới khiến thiên tài kiêu ngạo kia cam tâm tình nguyện làm nhân viên khuân vác thôi."

Vưu Tình có dáng người cao ráo, khuôn mặt trái xoan chuẩn, làn da trắng mịn, vẻ đẹp thanh khiết tựa băng ngọc trời sinh, thuộc kiểu mỹ nhân vừa nhìn đã gây ấn tượng mạnh ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Hơn nữa khuôn mặt đó lúc nào cũng mang vẻ thờ ơ, lạnh nhạt lại càng kích thích người khác muốn khám phá và chinh phục.

Năm nhất đại học kỳ huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc đã có người chạy đến tỏ tình với cô.

Ngay cả khi Vưu Tình thẳng thừng nói rằng mình đã có bạn trai vẫn không thể dập tắt ý nghĩ của những kẻ đó thậm chí có người còn mạnh miệng tuyên bố rằng không ngại làm người thứ ba.

Người kia là một cậu ấm nhà giàu, cao ngạo và phô trương, từng cãi nhau với bảo vệ vì muốn lái siêu xe vào cổng trường, trên người luôn toát ra thứ tự tin kỳ lạ.

Vưu Tình liếc mắt nhìn hắn từ đầu đến chân như quét bằng máy kiểm tra cuối cùng lạnh nhạt trả lời:

"Xin lỗi, tôi ngại."

Mặt mũi cậu ta mất sạch từ đó về sau hễ gặp cô là tránh xa.

Nhờ chuyện đó mà những kẻ có ý định qu..ấy r..ối cô cũng ít đi đáng kể. Đến mức đã lâu rồi Ngôn Di không còn thấy sinh viên nam nào dám đến gần Vưu Tình.

Cô sờ cằm, suy tư:

"Nhưng mà lúc nãy cậu và Hứa Minh Kiều đứng cạnh nhau cũng khá đẹp đôi đấy. Cậu ta cũng được coi là một trong những sinh viên nam đẹp trai nhất trường chúng ta mà."

Từ năm nhất đến năm hai Vưu Tình đối diện với bao lời tỏ tình vẫn không hề lay động.

Ngôn Di tò mò, nháy mắt trêu chọc:

"Tình Tình, bạn trai cậu chắc chắn đẹp trai hơn đúng không?"

Trong đầu Vưu Tình chợt lóe lên hình ảnh Lương Tây Triều cau mày, lạnh mặt xịt thuốc cho cô.

"Cũng tạm." Cô đáp.

 

Sau hôm ở phòng bao, Bành Phong lập tức bay đến một hòn đảo nghỉ dưỡng để bảo toàn mạng sống.

Nhưng vừa đặt chân đến nơi cậu ta mới phát hiện trời nóng hầm hập chẳng khác gì một cái lò hấp khổng lồ.

Cậu ta lập tức muốn quay lại sân bay để về nước.

Thế nhưng nhớ đến lời của Ôn Nghiệp cậu ta lại chần chừ.

Mối quan hệ ở Bắc Thành chằng chịt như mạng nhện, nhà họ Lương bề ngoài có vẻ là một gia tộc danh giá, thanh cao nhưng trong giới thượng lưu hầu hết những nhân vật đứng đầu các gia tộc lớn đều từng là học trò do nhà họ Lương bồi dưỡng.

Biết ơn báo đáp, tôn sư trọng đạo—ở Bắc Thành, không ai dám đắc t..ội với người nhà họ Lương.

Đang suy nghĩ thì điện thoại của bố gọi tới.

"Con bắt buộc phải ở lại hòn đảo đó ba tháng rồi mới được về."

"Không phải chứ bố? Sao lại vậy ạ?"

"Con còn mặt mũi mà hỏi à? Ngẫm lại xem mình đã chọc ai đi! Cả ngày chỉ biết ăn chơi gây chuyện, không làm được việc gì ra hồn còn dám hỏi! Tao chưa đày mày sang châu Phi là may rồi!"

"Còn nữa, tao để lại trong tài khoản mày năm trăm tệ còn lại chuyển hết đi rồi."

"Cái gì?!"

Bành Phong giận dữ đá văng vali, nhảy dựng lên:

"Bố để con sống mấy tháng với năm trăm tệ á?!"

Giọng bố cậu ta lạnh tanh:

"Mày không phải giỏi kết bạn lắm sao? Đi mà tìm bạn mới lo cho mày đi."

"……"

Bành Phong im lặng hồi lâu rồi nghi ngờ hỏi:

"Bố, có phải bên ngoài bố có con riêng nên muốn đuổi con đi không?"

"Cút! Tao cúp máy đây!"

 

"Tôi cứ tưởng anh sẽ đày Bành Phong sang châu Phi đào than cơ."

Lương Tây Triều đang lái xe, điện thoại để trên giá đỡ, loa ngoài vang lên giọng Ôn Nghiệp đầy vẻ hả hê.

"Không cần thiết." Lương Tây Triều nhàn nhạt đáp.

"Vậy cô gái hôm đó thật sự là viên Minh Châu của cậu à? Tên gì? Trường nào?"

Lương Tây Triều đạp phanh, một tay giữ vô lăng chờ đèn xanh:

"Hỏi nhiều quá rồi đấy."

"Cậu không nói tôi cũng tra ra được."

"Vưu Tình, đại học Bắc Thành."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-nong-tinh-y/chuong-5-chong.html.]

"Tên gì cơ? Nhu Tình?"

Ôn Nghiệp lặp lại cái tên vài lần:

"Cái tên nghe có vẻ ngoan nhỉ nhưng mà hôm đó tôi thấy cô ấy dứt khoát ch..ặt đẹp mặt Bành Phong như vậy chẳng thấy 'nhu tình' ở đâu cả."

Lương Tây Triều khẽ nhếch môi.

Phản ứng của Ôn Nghiệp y hệt anh hồi đầu khi mới biết cô tên gì.

Lúc đó trông cô còn khá ngoan ngoãn mở miệng là " anh Lương". Bây giờ thì trực tiếp gọi cả họ lẫn tên, có chuyện cần nhờ mới chịu ngoan ngoãn được một chút.

Sáng hôm đó, khi tỉnh dậy cô đã không còn ở đó.

Anh mở ngăn kéo tầng dưới cùng của tủ đầu giường ra, quả nhiên thấy thẻ ngân hàng anh đưa cùng sợi dây chuyền kim cương tặng cô trước đó được đặt ngay ngắn bên trong.

Lúc nhận thì cười tươi rói, ngọt ngào nói cảm ơn xoay người liền tiện tay ném vào ngăn kéo không buồn nhìn lại. Ngăn kéo đó chẳng khác gì tủ đông cả.

Lương Tây Triều vẫn cười:

"Không ngoan thì sao? Không ngoan mới thú vị."

Ôn Nghiệp chậc một tiếng:

"Được thôi—"

Nghe tiếng động qua điện thoại, Ôn Nghiệp nhận ra bên kia đang lái xe.

"Đi đâu thế? Đến đại học Bắc Thành đón cục cưng bé bỏng ngỗ nghịch của cậu à?"

Lương Tây Triều lười biếng đáp:

"Về nhà điểm danh với ông cụ."

Nhà họ Lương cách trung tâm thành phố khoảng một tiếng lái xe về phía nam, nằm ở vùng ngoại ô.

Từ khi nghỉ hưu ông cụ thích sự yên tĩnh, ghét tiếng ồn ào của phố thị, đến bãi đỗ xe của biệt thự cũng cố tình thiết kế cách xa tòa nhà chính.

Xuống xe đi qua cổng phụ kiểu cổ, băng qua hành lang dài rồi lại đi qua hai hồ sen phong thủy cuối cùng mới đến sân chính lợp ngói xám tường gạch xanh.

Ông cụ đang đứng trong sân có đặt chiếc bàn gỗ du, vung bút viết thư pháp.

Lương Tây Triều đặt hộp gấm cầm trên tay xuống góc bàn, lấy ra một nghiên mực đặt ngay ngắn trước mặt ông:

"Ông nội, đặc biệt tìm về cho ông đây."

Ông cụ vẫn tập trung viết, nét bút trầm ổn, mực thấm giấy, khí chất thanh đạm thoát tục.

Viết xong chữ cuối cùng ông mới treo bút lên giá, chậm rãi rửa tay thản nhiên nói:

"Còn biết đường về à?"

Ông cụ viết chữ đẹp như rồng bay phượng múa không màng danh lợi. Bốn loại nghiên danh tiếng đều không hợp tay ông, chỉ thích loại nhỏ mộc mạc như cái nghiên trước mắt.

Lương Tây Triều chọn đúng chất đá mịn, hợp sở thích của ông nội, khiến sắc mặt hơi dịu đi nhưng ngoài miệng vẫn nói:

"Không phải gian cũng là trộm**" 

**(Không có chuyện gì mà đột nhiên lấy lòng chắc chắn có vấn đề.)

Bà cụ từ trong nhà bước ra, nghe vậy liền trách:

"Đừng nói thằng năm thế, thằng nhỏ có lòng hiếu thảo mà."

Lương Tây Triều đứng yên, gọi một tiếng:

"Bà nội."

Bà cụ nắm lấy cánh tay anh, quan sát một lúc rồi trách yêu:

"Sao trông gầy đi vậy?"

Lương Tây Triều cười cười:

"Không có đâu ạ."

Bà cụ nói:

"Hôm nay anh cả cháu cũng ở nhà, lát nữa cả nhà cùng ăn trưa nhé."

Lương Tây Triều gật đầu:

"Vâng, vậy cháu qua thăm anh cả một chút."

Đợi anh đi rồi ông cụ mới tủm tỉm cầm nghiên mực lên xem kỹ. Nhưng khi nhìn bóng lưng cháu trai, ông lại nghiêm mặt nói:

"Thằng năm ngày càng không trầm ổn, tôi thấy nó cần có người quản giáo rồi. Tuổi này cũng nên lập gia đình đi thôi."

Bà cụ gật đầu nhưng lại nghĩ ngợi rồi bảo:

"Nhưng tôi thấy thằng bé không có ý định đó. Với cả những cô gái kia cũng chẳng hợp tính nó."

"Với tính nó phải tìm một người hiền lành biết nhẫn nhịn cưng chiều nó mới được. Không thì chắc chắn cãi nhau suốt ngày."

Ông cụ phẩy tay:

"Thôi thôi đừng làm khổ con gái nhà người ta."

Bà cụ bật cười, lườm ông:

"Ông cứ nói đùa, cháu trai tôi đâu có tệ đến vậy."

 

Ông bà cụ có hai người con trai, Lương Thao và Lương Hủ.

Cha của Lương Tây Triều là người con thứ hai, Lương Hủ còn anh cả mà ông cụ nhắc đến thực ra là con trai đầu lòng của bác cả Lương Thao—anh họ của Lương Tây Triều là Lương Bách Xuyên.

Lúc này Lương Bách Xuyên đang ở phòng sách chấm bài.

Trên bàn chất đầy báo cáo thí nghiệm của sinh viên.

Lương Tây Triều liếc mắt một cái liền nhận ra nét chữ quen thuộc, liền rút ra xem.

Lương Bách Xuyên giọng ôn hòa hỏi:

"Bao giờ em bắt đầu quan tâm đến mấy thứ này thế?"

"Chữ viết đẹp."

Lương Tây Triều lật từ trang đầu đến trang cuối, mỗi trang đều dừng lại xem không hề lật qua loa.

Lương Bách Xuyên nhìn anh một lúc, có chút nghi hoặc:

"Em quen người này à?"

Hai người mắt đối mắt, Lương Tây Triều trả lời mập mờ:

"Không thể quen sao?"

Lương Bách Xuyên đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, ánh mắt sâu thẳm hơi nheo lại:

"Năm à, em đừng làm khổ sinh viên của anh đấy."

Lương Tây Triều dùng ngón tay chà nhẹ lên ô viết tên trên bìa báo cáo:

"Sao em lại làm khổ người ta?"

"Ông nội bảo… dạo này em liên tục nhờ người giới thiệu các cô gái trẻ còn theo từng nhóm?"

"?"

Sắc mặt Lương Tây Triều lập tức trở nên đặc sắc:

"Em đang tìm nhân viên phục vụ quán bar. Không ngồi bàn, không tiếp rượu, muốn có chất lượng phục vụ cao nên mới nhờ lão Lục tìm giúp."

 

Chuyện đứng đắn như vậy mà qua miệng ông nội lại thành kiểu như rượu giả trộn lẫn, nghe chẳng ra làm sao.

Lương Bách Xuyên bật cười hai tiếng:

"Ông nội tám phần là cố tình chọc tức em thôi."

Bề ngoài thì ông cụ không hài lòng với những chuyện anh làm mấy năm qua nhưng bà nội từng lén nói với họ tính cách của anh thật ra giống hệt ông nội hồi trẻ.

Nhân lúc Lương Bách Xuyên thay mực bút máy, Lương Tây Triều rút điện thoại ra chụp tấm ảnh bản báo cáo trong tay gửi cho Vưu Tình.

Vưu Tình: 【?】

Lương Tây Triều: 【Giáo sư Lương nhà các em đang ngồi ngay bên cạnh tôi đây, có cần tôi nói giúp một câu để cho em điểm tuyệt đối không?】

Vưu Tình: 【Không cần.】

Vưu Tình: 【Lương Tây Triều, không được.】

Câu "không được" thứ hai là nhắc anh đừng công khai mối quan hệ của bọn họ.

Lương Tây Triều khẽ nhếch môi.

Lương Tây Triều: 【Nói một câu dễ nghe, tôi sẽ giữ bí mật cho em.】

Vưu Tình: 【Cầu xin anh.】

Lương Tây Triều: 【Không phải câu đó.】

Tin nhắn đợi hẳn nửa phút—

Vưu Tình: 【Tin nhắn thoại】

Tin nhắn thoại chỉ vỏn vẹn hai giây.

Lương Tây Triều ấn nghe.

Một tiếng "chồng" vang lên rõ mồn một qua loa ngoài.

Lương Tây Triều mỉm cười không tiếng động.

Có thể tưởng tượng ra cảnh cô gái kia mặt mày u ám, siết chặt điện thoại, do dự hồi lâu cuối cùng mặt lạnh mà thốt ra một câu này.

Lương Bách Xuyên giật mình, tay run nhẹ, một giọt mực xanh thẫm rơi xuống trang giấy, nhanh chóng lan rộng.

Anh chưa kịp lau, chỉ quay đầu, nghi hoặc hỏi:

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

"Sao giọng này nghe quen thế nhỉ?"

 

Loading...