Đêm Nồng Tình Ý - Chương 20: Đồ l//ừa đ//ảo
Cập nhật lúc: 2025-03-14 12:41:09
Lượt xem: 12
Mười hai giờ trưa, tan học.
Sinh viên thu dọn đồ đạc, vội vã rời khỏi lớp. Trên bục giảng, Trần Tĩnh Văn chậm rãi thu giáo án, khóe mắt vẫn chú ý về phía trước.
Nhìn thấy bóng dáng ấy bước đến cửa, cô dịu dàng gọi: "Vưu Tình—"
Vưu Tình dừng bước, chạm phải ánh mắt của cô, lập tức hiểu ý: "Cậu và Tử Cầm cứ đi ăn trước, không cần đợi tớ."
Ngôn Di: "À… Được thôi."
Tòa nhà giảng dạy hôm nay sát bên ký túc xá sinh viên, mà dưới ký túc xá lại có một tiệm bánh ngọt. Vừa tan học, phần lớn sinh viên đổ dồn về căng tin, nên quán vắng vẻ.
Chỗ ngồi gần cửa sổ, Trần Tĩnh Văn và Vưu Tình ngồi đối diện nhau.
"Cô muốn uống gì không ạ?" Nhân viên cầm máy tính bảng đến hỏi.
Trần Tĩnh Văn gọi một ly cà phê, Vưu Tình chọn nước ấm.
"Thời gian tôi dạy em rất ngắn, em không cần câu nệ, cũng không nhất thiết phải xem tôi là giáo viên. Tôi hy vọng đây có thể là một cuộc trò chuyện bình tĩnh và chân thành."
Nói xong, người có vẻ hơi căng thẳng lại chính là Trần Tĩnh Văn. Cô đưa tay nâng ly cà phê, hết ngụm này đến ngụm khác.
Vưu Tình vẫn ngồi thẳng lưng, khẽ cười. Ngoài cửa sổ, một tia nắng mỏng manh chiếu lên gò má cô, làm nổi bật nét dịu dàng tựa như tuyết sơn tan chảy.
Cảm nhận được thiện ý từ cô, Trần Tĩnh Văn khẽ thở phào, rồi tự giễu: "Hiện giờ tôi có phải rất giống nhân vật phản diện trong phim, chuyên đi phá hoại nam nữ chính không?"
"Không phải." Vưu Tình nói, "Mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của mình."
Trần Tĩnh Văn sững sờ, trong mắt ánh lên sự tán thưởng.
Cô gái trẻ này nhìn nhận con người và sự việc còn thông suốt hơn cả cô.
Thành thật mà nói, trước khi biết được mối quan hệ giữa Lương Tây Triều và Vưu Tình, Trần Tĩnh Văn khá có thiện cảm với cô sinh viên này. Cô ấy luôn hoàn thành bài tập đầy đủ, chữ viết đẹp, thông minh lanh lợi, trong văn phòng cũng thường nghe đồng nghiệp khen ngợi.
Một học trò xuất sắc, giáo viên nào mà chẳng thích?
Nhưng với điều kiện, cô ấy chỉ là một sinh viên mà thôi.
Điện thoại của Vưu Tình rung lên, Ngôn Di nhắn tin hỏi cô có thể đến nhanh không, nếu không thì mang cơm về ký túc xá cho cô.
Vưu Tình trả lời "Được," rồi ngước lên: "Cô giáo, cô cứ nói thẳng ạ."
Hồi nhỏ, mẹ Trần Tĩnh Văn từng kể cho cô nghe rằng, cha cô lúc trẻ cũng từng có một người con gái hợp ý, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp với gia đình và liên hôn cùng mẹ cô.
Đây là quy tắc ngầm trong giới này, ngay cả cha mẹ của Lương Tây Triều cũng vậy.
Một người là hiệu trưởng cấp ba, một người là viện trưởng bệnh viện, cả năm bận rộn đến mức không gặp mặt nhau, thứ họ duy trì chỉ là thể diện gia tộc và sự tôn trọng tối thiểu.
Trần Tĩnh Văn cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn, ít nhất cô vẫn còn có kỳ vọng đối với Lương Tây Triều.
"Tôi biết vì sao em ở bên Tiểu Ngũ. Em có nỗi khó xử của mình."
Cô nhìn khuôn mặt của Vưu Tình—một người con gái xinh đẹp mà lại nghèo khó, thường đi kèm với nhiều trắc trở.
"Nếu em cần, tôi có thể giúp em."
Nhận ra câu nói của mình vô thức mang theo chút cảm xúc cá nhân, Trần Tĩnh Văn hạ giọng: "Tôi chỉ cảm thấy em còn rất trẻ, tương lai rộng mở, và vẫn có sự tự do."
Bản năng nghề nghiệp khiến cô không khỏi đưa ra lời khuyên chân thành dành cho một sinh viên có khả năng đi lầm đường. Nhưng trong đó, cũng có chút tư lợi cá nhân, và có lẽ cả một chút thiện ý.
Dù xuất phát từ lý do gì, Vưu Tình từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm nước ấm.
"Hơn nữa, em cũng đâu có nhiều tình cảm với Tây Triều, đúng không?"
Đây là câu nói cuối cùng của Trần Tĩnh Văn. Lúc này, đôi mắt vốn bình tĩnh của Vưu Tình hơi d.a.o động.
Trở về ký túc xá, bầu trời bỗng trở nên u ám, một tiếng sấm vang lên, kéo theo cơn mưa lớn đột ngột ập đến.
Vưu Tình đứng dưới mái hiên tầng một, nhìn dòng người vội vã tránh mưa trên đường.
Cô nhớ đến những lần mình cũng từng bất chấp tất cả chạy dưới cơn mưa, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại một thân lạnh lẽo, tan nát rã rời.
Cơn mưa xiên chéo, tối sầm cả bầu trời. Cô đưa tay ra hứng, ống tay áo len nhanh chóng thấm ướt một mảng, lạnh buốt đến tận xương.
Mưa tạnh, mây tan, tầm nhìn trở nên thoáng đãng hơn.
Có người tình cờ trông thấy cô đứng đó ngắm mưa đã lâu. Ngoài vẻ đẹp thoáng khiến người ta ngạc nhiên, còn nhận ra gương mặt cô dường như cũng lạnh lẽo đi theo thời tiết.
Càng tĩnh lặng và cô quạnh hơn trước.
Gió lạnh tràn về, báo hiệu đêm giao thừa sắp đến.
Tiệm bánh nơi Sở Tử Cầm làm thêm đang thiếu người trong hai ngày tới, tiền công được tăng gấp đôi. Vưu Tình chủ động xin làm. Bà chủ vốn có thiện cảm với cô từ lần trước, nên lập tức đồng ý.
Nhưng Lương Tây Triều lại không vui.
Ban đầu, anh định đưa cô ra biển nghỉ dưỡng nhân dịp năm mới. Nghe nói Lục Bác Niên đã nhờ được Amy mang về mấy thùng pháo hoa xanh cực kỳ hiếm có.
Trong con hẻm nhỏ sau tiệm bánh, điện thoại reo lên, giọng điệu của Lương Tây Triều có phần chất vấn: "Khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ, em lại bỏ mặc tôi như vậy?"
Giọng anh lười biếng, lạnh lùng.
Xen lẫn trong đó là sự khó chịu khi kế hoạch bị phá vỡ, khi cô thoát khỏi vòng kiểm soát của anh.
Đêm giao thừa, trên phố gần như toàn là các cặp tình nhân sánh bước bên nhau, thân mật không chút khoảng cách.
"Tôi cần tiền." Vưu Tình đáp.
"Tôi không có sao?"
Câu nói chỉ vỏn vẹn bốn chữ, không hề mang theo hàm ý gì đặc biệt, nhưng lại như một cú giáng mạnh vào lồng n.g.ự.c cô.
Cô nhớ đến câu nói của Lương Tây Triều, "Em muốn gì tôi cũng có thể cho."
Cô nhớ đến tấm thẻ không giới hạn hạn mức của anh.
Cuối cùng, nỗi tự ghê tởm bị chôn sâu trong lòng bỗng nhiên trào dâng, nghẹn lại nơi cổ họng.
Vưu Tình siết chặt điện thoại, sau đó chậm rãi buông lỏng, cố gắng tiêu hóa cảm xúc này.
Cô hạ mắt, giọng điệu bình thản đến lạ lùng: "Anh không nói trước với tôi về kế hoạch của anh. Tôi đã nhận công việc này trước, và tôi đã ở tiệm bánh rồi."
Lương Tây Triều im lặng vài giây, rồi nói: "Tôi tìm người thay em."
"Chỉ có tôi làm được loại bánh này."
"Vậy sao? Tình Tình của chúng ta giỏi thật đấy."
"Tình Tình của chúng ta"—giọng điệu đầy thân mật.
Nhưng từng chữ lại mang theo sự chế giễu lạnh lùng.
Giây tiếp theo, đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút kéo dài—Lương Tây Triều đã cúp máy.
Một thái tử gia cao ngạo như anh, đâu dễ dàng chấp nhận việc bị phớt lờ hết lần này đến lần khác.
Vào lúc này, đáng lẽ cô nên gọi lại, giống như trước đây, dịu giọng xuống nước, tỏ ra ngoan ngoãn như anh thích.
Nhưng lần này, cô không muốn nữa.
Cả buổi tối làm bánh đã đủ mệt rồi.
"Tình Tình! Có người vừa đặt thêm bánh vẽ tranh dầu của cậu kìa! Được ưa chuộng quá!"
Sở Tử Cầm vui vẻ đẩy cửa bước vào, nhưng ngay sau đó lại nhận ra sắc mặt cô có chút lạ lùng: "Cậu sao vậy? Không khỏe à?"
"Không có gì. Đặt bao nhiêu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-nong-tinh-y/chuong-20-do-lua-dao.html.]
"Hiện tại là ba cái! Bà chủ vừa đăng lên vòng bạn bè, đã có cả đống người hỏi đặt hàng!"
"À đúng rồi, bà chủ nói cậu làm nhiều như vậy vất vả quá, nên sẽ tính thêm hoa hồng dựa theo số lượng bánh!"
Có hoa hồng, là chuyện tốt.
Khóe môi Vưu Tình khẽ nhếch lên: "Được."
Cô cất điện thoại, quay lại nhà bếp tiếp tục làm việc.
Sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch, còn ba tuần học nữa là đến kỳ nghỉ đông. Gần đến cuối kỳ, báo cáo thực hành và bài vở chất chồng như núi.
Ngoài việc học của mình, Vưu Tình còn phải sắp xếp bài tập cho Lili và Tiểu Nhã, bận đến mức không có thời gian rảnh.
Đến khi nhận ra, cô và Lương Tây Triều đã cắt liên lạc suốt hai tuần.
Không phải là lâu. Trước đây, khi anh bận đấu thầu đất, từng để mặc cô cả nửa tháng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lần này lại khác—là cô phớt lờ anh.
Ít nhất, trong mắt Lương Tây Triều, chính là như vậy.
"Hút một điếu không?"
Trước cửa nhà Tiểu Nhã, Lục Bác Niên đã chờ sẵn ở đó, lấy ra hai bao thuốc từ túi—một loại anh thường hút, một loại bạc hà, rõ ràng đã có chuẩn bị.
Nhưng Vưu Tình không nể mặt anh, không đưa tay nhận.
"Bỏ rồi."
Lục Bác Niên nhướn mày: "Chưa nghiện mà đã bỏ?"
Chính vì chưa nghiện nên mới bỏ được.
Vưu Tình liếc bảng điện tử thông báo xe buýt sắp đến, chỉ còn hai trạm nữa, cô phải đi ngay. "Có chuyện gì?"
Lục Bác Niên nhìn nét mặt bình thản không chút gợn sóng của cô, nghi ngờ hỏi: "Cậu với Tiểu Ngũ... cãi nhau à?"
Vưu Tình không phủ nhận, chỉ nhướng mày nhìn anh: "Anh định khuyên tôi?"
"Tôi nào dám xen vào chuyện của hai người."****"
Lục Bác Niên gạt tàn thuốc, chính anh cũng không rõ tại sao dạo này luôn vô thức tránh nhắc đến Vưu Tình trước mặt Tiểu Ngũ.
"Chỉ là gần đây thấy cậu ta không vui vẻ lắm."
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Vưu Tình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đầu năm mới, các anh thu xếp mọi chuyện không suôn sẻ lắm nhỉ?"
Lục Bác Niên thoáng sững sờ: "Hả? Sao cậu biết..."
Dù anh và Tiểu Ngũ xuất thân danh giá, nhưng gia đình không thực sự đi theo con đường kinh doanh. Người ta vẫn nói "Thần dễ kính, tiểu quỷ khó chịu." Làm ăn buôn bán, ai cũng thèm muốn một phần lợi ích, có những người họ có thể nể mặt, nhưng cũng có những kẻ cần phải trấn áp.
Vừa phải giữ thế độc quyền, vừa phải cân bằng các bên.
Nếu đi sâu vào vấn đề này, có nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Vì thế, mỗi dịp đầu năm chính là khoảng thời gian đau đầu nhất đối với Lục Bác Niên.
Vưu Tình khẽ cười: "Vậy là đúng rồi."
Lương Tây Triều nào có rảnh để vì cô mà không vui?
Lục Bác Niên đứng từ xa nhìn bóng lưng cô.
Ngược sáng, từng bước khoan thai mà tự do.
Kỳ nghỉ đông, Vưu Tình dự định ở lại trường. Theo quy định của Đại học Bắc Thành, nếu hơn một nửa số người trong ký túc xá không về quê, có thể nộp đơn xin lưu trú.
Sở Tử Cầm cũng có việc làm trong kỳ nghỉ, thấy hai người đều ở lại, Nghiêm Di dứt khoát cũng không vội về nhà. Ba người cùng nộp đơn, rất nhanh đã được chấp thuận.
Kết thúc bài thi cuối cùng, trong ký túc xá, mọi người bận rộn dọn dẹp hành lý. Nghe nói khóa của bọn họ cũng có khá nhiều người quyết định ở lại.
Trùng hợp, mấy trường đại học lân cận cũng vừa nghỉ lễ, ga tàu điện và xe buýt đông nghịt.
Vưu Tình đã hứa với bà ngoại sẽ đến thăm hôm nay, bèn nhờ Nghiêm Di quét giúp một chiếc xe đạp công cộng để đi đến trạm kế tiếp bắt xe.
Cô dùng thẻ xe buýt để lên xe. Điện thoại của cô hôm qua rơi xuống cầu thang thư viện, vỡ màn hình, vẫn đang sửa.
Xe rung lắc dọc đường đến viện dưỡng lão.
Vưu Tình đứng dậy, quẹt thẻ xuống xe.
Mùa đông trên núi lạnh hơn trong thành phố vài độ, cô kéo chặt khăn quàng cổ và khẩu trang trên mặt.
"A——"
Đột nhiên, cả người bị nhấc bổng.
Ba câu liên tiếp chất vấn đầy bất mãn, bàn tay anh siết chặt hơn.
Vưu Tình nắm lấy cổ tay anh, nhẫn nhịn cơn đau, giải thích: "Không có tránh. Điện thoại rơi vỡ màn hình rồi."
Lương Tây Triều không liên lạc sớm, cũng chẳng liên lạc muộn, cứ phải đợi đến khi điện thoại cô hỏng mới gọi. Lỗi này tính cho ai?
Dĩ nhiên, vẫn là cô sai.
Sai vì không biết điều, sai vì không chủ động trước anh.
Lương Tây Triều nhíu mày: "Không nói sớm, tôi kêu người đưa em cái mới."
"Không cần, chiều nay sửa xong rồi."
"Chỉ là một cái điện thoại, đáng bao nhiêu tiền?"
Bàn tay anh trượt xuống, siết lấy phần mềm mại đầy đặn dưới thân cô, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu lười nhác pha chút trêu chọc: "Mấy ngày không thèm để ý đến tôi, có nhớ tôi không?"
Vưu Tình: "Nhớ."
Đôi mắt Lương Tây Triều sắc lạnh như chim ưng, nhìn cô chằm chằm vài giây, thoáng có tia băng giá lướt qua.
Anh cười nhạt: "Kẻ nói dối nhỏ."
Mỗi người đều có suy tính riêng.
Lúc này, rơi vào tay anh, cô biết điều mà ngoan ngoãn, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, khẽ hỏi: "Lương Tây Triều, anh hết giận chưa?"
"Chưa hết giận thì có đến tìm em không?"
Anh nói tiếp ngay sau đó: "Em nghỉ đông rồi đúng không? Thu dọn đồ đạc, dọn sang chỗ tôi."
Trong lòng Vưu Tình réo lên hồi chuông cảnh báo.
Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn.
Bởi vì có che giấu cũng không được, quan trọng hơn là—cô không muốn.
Thế nên, cô thành thật nói rõ: "Tôi đã xin ở lại ký túc xá rồi."
Không khí thoáng chốc lặng ngắt.
Lương Tây Triều bật cười nhẹ, chẳng chút để tâm, ngón tay gập lại, chầm chậm lướt trên má cô.
"Tôi phải đi Diên Tây công tác hai tuần."
"Cho em hai tuần, đợi tôi quay về, tôi muốn thấy em ở Thủy Quận Loan."
Lương Tây Triều tách môi cô ra, thành thạo chiếm lấy một nụ hôn sâu.
"Bảo bối ngoan ngoãn, được không?"