Đệ Nhất Thái Giám - C8
Cập nhật lúc: 2024-08-30 09:49:22
Lượt xem: 664
Thái tử ăn, ta sờ sờ.
Thái tử đọc sách, ta sờ sờ.
Thái tử luyện chữ, ta sờ sờ.
Thái tử không chịu nổi nữa, nắm lấy tay ta, mặt nghiêm lại: "Ngươi sờ đầu ta làm gì?"
Chuyện sờ đầu sẽ khiến không cao lên, sao có thể nói cho Thái tử biết?
Ta cười chân thành: "Quê hương của ta có phong tục, thích ai thì sờ đầu người đó."
Thái tử ngây người, mặt đỏ bừng, quay đầu lại: "Vô lý!"
Nói thì nói vậy, nhưng Thái tử không còn ngăn ta làm loạn trên đầu ngài nữa.
Có lẽ việc ta sờ đầu rất hiệu quả, chưa kịp nhìn thấy Thái tử cao hơn ta, cuộc sống trong cung của ta đã kết thúc.
---
22.
Nhà ta gửi tin báo một tin vui, phụ thân ta đã thành công được giải oan.
Vụ án sai lầm đã được giải quyết, phụ thân ta trở lại làm Trung thư thị lang, ngay lập tức kết nối quan hệ để đón ta về nhà.
Ta cảm động đến rơi lệ, nhưng ngay trước khi lên xe ngựa, ta nhìn lại cung điện sâu thẳm, chỉ còn lại nỗi lưu luyến.
Nhưng dù có không nỡ đến đâu, ta cũng không thể ở lại.
Một khi thân phận của ta bị phát hiện, lại bị kết tội khi quân, tất cả đều đổ vỡ.
Thục phi nương nương đã đối xử rất tốt với ta, Hoàng thượng có vẻ không đáng tin, Cẩu bảo thích làm nũng, và còn... Thái tử điện hạ.
Có lẽ đây là vĩnh biệt, mà ta cũng chẳng thể nói lời tạm biệt tử tế.
Ta ghi nhớ từng gương mặt của họ trong lòng, rồi không quay đầu lại.
Làm Tiểu Chính Tử có thể sống đơn giản, mỗi ngày chỉ lo việc dụ Thái tử ăn, nhưng làm con gái của Trung thư thị lang thì không thể.
Anan
Ta đã sống yên vui mười hai năm dưới sự bảo vệ của phụ mẫu, cho đến khi cha ta bị hại, ta vẫn còn giữ sự ngây thơ đó.
Nhưng một khi gia đình gặp biến cố, ta lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh nhà tan cửa nát.
Từ nay về sau, ta không muốn trốn sau đôi cánh của cha mẹ nữa.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/de-nhat-thai-giam/c8.html.]
23.
Sáu năm trôi qua, ta đã giúp phụ thân diệt trừ hết những kẻ toan tính đối đầu với nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu trở nên hưng thịnh, ai ai cũng phải kiêng dè.
Khi thắp nến trong đêm, ta thường nhớ lại những ngày tháng ở trong cung.
Sáu năm rồi, Cẩu bảo giờ chắc đã thành đại cẩu rồi.
Thái tử cũng chắc đã mười bảy.
Ta nghĩ mãi, vẫn không tưởng tượng được Thái tử mười bảy tuổi sẽ trông như thế nào.
Nhưng chắc chắn, ngài sẽ không xấu.
Trong cuộc đi săn mùa thu, ta theo phụ thân đến trường săn.
Từ xa, ta thấy Hoàng hậu mặc giáp, tay cầm cung dài, dẫn đầu nhắm vào đầu của Hoàng thượng.
Thục phi không chịu thua, kiếm dài tuốt khỏi vỏ, sẵn sàng xông lên đối đầu với Hoàng thượng.
Ta bật cười khẽ: "Mùa thu săn b.ắ.n chẳng lẽ là săn Hoàng thượng?"
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai: "Mẫu hậu và Thục phi nương nương luôn thích tranh giành nhau mọi thứ."
Ta quay lại, chỉ thấy một thiếu niên với tóc đen buộc cao, nụ cười trên môi.
Là Thái tử, Chúc Hàn Thanh.
Giờ đây ngài đã cao hơn ta rất nhiều, nét mặt hoàn toàn thừa hưởng vẻ đẹp của Hoàng hậu, dáng vẻ lãnh đạm lại có phần quyến rũ.
Xem ra, ngài chắc chắn không nhận ra ta.
Ta cúi đầu, thuận miệng đáp: "Tranh giành ân sủng của Hoàng thượng sao?"
Chúc Hàn Thanh nghĩ ngợi một chút: "Cũng xem là vậy, họ thích tát Hoàng thượng vào giữa đêm, xem ai tát nhiều hơn."
Ta: "..."
Nói nhiều chỉ tổ hại mình thôi.
---
24.
Nước chảy róc rách trong rừng, tiếng chim hót vang vọng.
Ta dắt ngựa đi dạo bên hồ, phía sau là Thái tử.