Dạy Dỗ Tận Tình - 9,10: A Lang còn có chuyện muốn dặn dò đại nương, hắn nói chuyện tối qua chưa xong, tối nay sẽ hoàn thành.

Cập nhật lúc: 2025-02-04 01:27:53
Lượt xem: 905

9.

Tôi không hiểu được tâm trạng của họ, chỉ thấy hoàng hôn sắp buông, những chiếc đèn lồng trên phố lần lượt sáng lên, thu hút ánh nhìn.

"Phu quân, chúng ta đi thôi."

"Được."

Chúng tôi sánh vai đi bên nhau, tay tôi vài lần vô tình chạm vào tay hắn. Hắn không nói gì, để tránh ngượng ngùng, tôi nắm chặt cành hoa sen.  

"Đôi hoa sen này nặng lắm sao?"

"Hả?"

"Sao phu nhân lại phải dùng hai tay nắm?"

Tôi nhất thời không biết phải trả lời sao, lúng túng không nghĩ ra lý do gì để giải thích.  

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay tôi, sau đó kéo tay phải của tôi khỏi cành hoa sen, nắm lấy: "Như vậy, phu nhân có thể cầm một tay không?"

Hắn nhướng mày, ánh mắt lấp lánh đầy ý cười.

Hắn cố ý như vậy.

 

Hắn muốn xem tôi xấu hổ.

Nhưng thái độ lười biếng ấy thật sự rất quyến rũ.

  

Chúng tôi đi qua khu chợ náo nhiệt, trời đã tối. Xung quanh người qua lại tấp nập, tiếng cười nói rộn ràng. Có những đứa trẻ mặc áo lục lá, tay cầm hoa sen chạy đuổi. Nữ nhân thì đang thử y phục mới trong cửa tiệm. Các văn nhân đang cúng tế các vị thần để mong thi cử thuận lợi.  

Tôi chỉ mong, nhịp tim có thể chậm lại, chậm lại thêm chút nữa.  

Sau khi Phó Dục Thần lấy vài chai rượu ngọc từ quán rượu, hắn nắm tay tôi dẫn vào một nhà hàng lớn. Vừa ngồi vào phòng riêng, thức ăn đã được bưng lên.  

Nhưng tôi lại chú ý đến mấy chai rượu ngọc, liền giành lấy một chai, Loại rượu này uống vào hơi cay, nhưng hậu vị lại ngọt ngào, khá ngon.  

"Dù Dương Châu có những nhà hàng lớn, nhưng vẫn không thể so với Bến Kinh và quán Phàn Lâu, nhất định có dịp ta sẽ đưa phu nhân đi xem."

"Được." Vui mừng, tôi lại uống thêm một ngụm, đột nhiên nhớ đến quê hắn là Bến Kinh, tôi tò mò hỏi: "Phu quân, gia mẫu là người như thế nào?"

"Bà ấy à, không giống những nữ nhân khác."

Tôi nuốt một ngụm rượu, theo phản xạ thốt ra hai chữ: "Nói xem", rồi vội vàng che miệng lại, nhưng vẫn lén lút đưa rượu vào miệng.  

Hắn khẽ mỉm cười nói: "Từ khi tôi còn nhỏ, bà ấy rất ít khi quản bọn ta, lúc nào cũng đắm chìm vào nghiên cứu phấn son, dạy nữ nhân ở kinh thành trang điểm, suốt ngày miệng thì lải nhải về phấn nền, phấn má hồng."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Đây... đây chẳng phải là đồng nghiệp sao?  

Tôi kích động quá mức, bị rượu sặc, ho liên tục. 

"Chậm thôi, rượu phải uống từ từ, uống nước cho đỡ." Hắn vừa nói vừa vỗ lưng tôi, giống như đang dạy trẻ con.  

Qua một lúc lâu, tôi mới dần bình tĩnh lại: "Còn gì nữa không?"

 

"Bà ấy còn dạy bọn ta ba điều: Thứ nhất, tôn trọng phụ nữ, không đánh, không mắng, không làm những việc miễn cưỡng."

 

Tốt, rất đúng, nhưng sao Phó Dục Thần lại có hai cái đầu? 

 

Tôi vội vàng xoa xoa mắt, cuối cùng hai cái đầu đã hợp lại.

"Thứ hai, nếu có mâu thuẫn với người khác, phải suy nghĩ xem mình có sai không, như vậy mới có thể truy cứu..."

Hắn vẫn tiếp tục nói, nhưng tôi chẳng còn nghe vào nữa.

Đôi môi hắn thật đẹp, mở rồi khép...

Tôi muốn hôn hắn. Với ý nghĩ đó, tôi mạnh dạn tiến gần đến, ngay khi môi chạm vào môi hắn, tôi bất ngờ bị mũi hắn va phải, đau đến mức tỉnh lại.  

Tôi đang làm gì vậy?

Ở nơi công cộng thế này, tôi lại...  

Tôi vội vàng lùi lại, nhưng phía sau đầu tôi đã được hắn đỡ lấy. Giây tiếp theo là nụ hôn của Phó Dục Thần.  

Nụ hôn của hắn vẫn còn non nớt, như quả táo chưa chín trên cành, nhưng rất dịu dàng,  

Trong đầu tôi thoáng qua cụm từ "Dạy dỗ tận tình", rồi không còn gì nữa,  

Tôi dần mất sức, không còn ý thức.  

Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu đau dữ dội. Lúc đứng dậy, áo lót trượt xuống, chỉ thấy da đỏ ửng, xung quanh có vết đỏ nhạt.  

Tôi vội vàng nắm chặt áo, kéo chăn lên kiểm tra, quần lót vẫn yên ổn, tôi mới thở phào.

Có vẻ Phó Dục Thần chỉ xấu tính một nửa.  

"Đại nương thức dậy rồi, mau uống tô canh giải rượu do A Lang nấu đi."

"Canh giải rượu? Hắn nấu à?"

"Đúng vậy, A Lang còn có chuyện muốn dặn dò đại nương, hắn nói chuyện tối qua chưa xong, tối nay sẽ hoàn thành."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/day-do-tan-tinh/910-a-lang-con-co-chuyen-muon-dan-do-dai-nuong-han-noi-chuyen-toi-qua-chua-xong-toi-nay-se-hoan-thanh.html.]

"Nhanh mang đi, nhanh mang đi, ta còn say đây." Nói xong, tôi chui vào chăn, giấu đi nhịp tim đang đập loạn nhịp.  

Tiếng cười của Tiểu Hòa vọng vào: "Sợ là không được rồi, nhà họ Vương gửi tin đến, nói Vương gia Tam Lang tối qua sinh một đứa bé trai mập mạp, mời đại nương đến để chung vui."

10.

Nữ chính đã sinh con rồi sao?  

Trong sách có nói, sau khi nữ chính sinh ra một cậu bé mập, dì Vương đã ra sức tuyên truyền, hàng xóm láng giềng kéo đến Vương phủ chúc mừng, Trong khi nữ chính nhìn bụng mình phẳng lì, cộng thêm sự xúi giục của mấy bà phụ nữ, đã gây ra một cuộc ầm ĩ trong hội thương, quan hệ giữa nàng và Phó Dục Thần hoàn toàn đổ vỡ.  

Tôi đến đó, chắc chắn không tránh khỏi bị giáo huấn.

Lo lắng thì lo lắng, vẫn phải ăn hai bát cháo vi cá đã, trước tiên phải lấp đầy bụng rồi tính sau.  

Chim sẻ trên cành lại kêu thêm hai tiếng, tôi và Tiểu Hòa mỗi người cầm một ít ngô, gạo, than và giấm đi đến Vương phủ.

Người đến chúc mừng quả thật không ít, sân sau bị chen chúc kín mít, nhìn cảnh mấy vị phu nhân đứng khen nhau làm tôi nhớ lại cảm giác sợ hãi mỗi khi đi thăm bà con dịp Tết.  

Nữ chính dựa vào đầu giường, dù trên môi vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Nàng ta dường như đang cảm thấy may mắn, may mắn là sinh ra một cậu con trai.  

"Ôi, không phải là Lý đại nương sao?" Cánh tay tôi bị dì Vương, người mặc bộ đồ mới, túm lấy.

Câu nói này của bà ta khiến tất cả ánh mắt trong phòng lập tức dồn vào.

Tôi cảm giác như con khỉ trong vườn thú bị người ta quan sát, rất không thoải mái.  

"Nhìn thân hình gầy yếu này, ngươi và A Thần thành thân cũng đã một thời gian, sao bụng lại không có động tĩnh gì?" Bà ta rất đắc ý, cứ như con công đang xòe đuôi.

"Trong triều có quy định nào nói nữ nhân sau khi thành thân phải sinh con không?"

Bà ta cười khẩy hai tiếng: "Quản lý gia đình, sinh con, dạy con là những việc nữ nhân vốn phải làm, ngươi không chỉ ra ngoài phô trương, còn nói lời lẽ ngông cuồng, thật sự là trái với đức hạnh của nữ nhân, ta nhất định phải nói chuyện với A Thần."

  

"Phải làm cái gì gọi là phải làm? Bà đi làm bếp ở quán rượu, làm tốt công việc ông chủ giao cho, đó mới là phải làm. Nếu ông chủ bảo bà kiêm luôn việc chạy bàn hay làm nghiên cứu rượu trà, bà có muốn làm không? Kết hôn là việc của hai người cùng sống chung, sinh con là chuyện xem có muốn hay không."

"Điên rồ, điên rồ hết mức." Bà ta vừa nói vừa nhìn mấy vị phu nhân, có lẽ đang tìm đồng minh.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đối chọi lại, nhưng không ngờ:

"Lý đại nương đâu phải phô trương, cô mở trường học thật sự là vì chúng ta dân thường mà nghĩ, hàng xóm ai ai cũng khen."

 

"Đúng vậy đúng vậy, thằng nhóc nhà tôi lúc trước ầm ĩ ở trường cũ, giờ về nhà cứ lấy xí ngầu ra tính toán, bảo là muốn trở thành người giỏi nhất môn toán trong lớp."

"Còn thằng con trai tôi nữa, trước đây đánh nó cũng không nghe, véo tai cũng chẳng hiệu quả, giờ miệng nó cứ nhắc đến tôn trọng phụ nữ, còn giúp tôi làm việc, ta nói, Phó gia có được cô vợ này, thật là tự hào."

Những tiếng tán thưởng sau lưng làm mặt dì Vương trở nên đen xì.

  

Tôi chú ý đến nữ chính, hôm nay dù sao cô ấy mới là nhân vật chính, tôi không muốn làm lu mờ vai trò của cô ấy.

Ai cũng nói phụ nữ sau khi sinh dễ bị trầm cảm sau sinh, không biết dì Vương có thể sẽ nổi giận không.  

Tôi đi đến bên giường, quỳ xuống nhẹ nhàng nói: "Khi nào cô xong tháng ở cữ, chúng ta cùng làm nhé, được không?"

Ánh mắt cô ấy sáng lên ngay lập tức, giống như những vì sao trên trời, nhưng ánh sáng ấy lại mờ đi khi nhìn thấy dì Vương.

Tôi không vội, cô ấy cần thời gian suy nghĩ: "Nếu cô nghĩ xong, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta."

 

Tôi không nói thêm gì nữa, đứng dậy quay về trường học.

 

Trở về nhà trời đã khuya, nhưng Phó Dục Thần đã ở trong thư phòng.  

Nhớ lại những lời hắn nhờ Tiểu Hòa truyền đạt, tim tôi đập thình thịch.

Trong phòng đã chuẩn bị bữa tối. Thịt cừu hầm, cá hạt dẻ ngọt chua, canh vải thiều và phô mai đậu đỏ, tất cả đều là món tôi thích ăn.  

"Phu nhân về rồi thì ăn cơm đi." Phó Dục Thần bước qua ngưỡng cửa, ngồi xuống rồi di chuyển chai rượu ngọc khỏi trước mặt tôi: "Phu nhân không chịu nổi rượu, để phu nhân không say rồi lại đến tìm ta xin qua đêm xuân, nhưng lại say không tỉnh."

Câu nói này khiến tôi suýt nữa trượt xuống ghế. Mấy lời kiểu hổ báo này thật sự là từ miệng tôi nói ra sao?  

Tôi không tin, chắc chắn là hắn bịa chuyện.  

"Phu nhân một miệng gọi ta là Tam Lang, lại còn cởi áo làm ta tức giận vì ta không về nhà, nhân lúc dịp Tết Nguyên Đán này, muốn cùng ta tiêu hết đêm xuân..."

"Nàng có nhận không?" Hắn bất ngờ lại gần, giọng nói đột ngột lớn lên làm tôi giật mình.

 

Tôi chỉ nói ra được một từ: "Nhận."

 

Vừa nói ra tôi liền vội vàng bịt miệng lại.

Phó Dục Thần ngồi lại chỗ cũ, miệng cười xấu, ánh mắt đầy vẻ không đứng đắn.

Tôi đã biết, thực ra đêm qua tôi không hề nói gì hết!  

Tên này đúng là xấu xa!

 

Loading...