Dạy Dỗ Tận Tình - 13,14: Phu nhân có muốn thử không?

Cập nhật lúc: 2025-02-04 01:30:34
Lượt xem: 656

13.

Tôi bước ra ngoài, được dẫn lên xe bò, Vương Tam Lang đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, khi rèm vải được kéo xuống cũng không làm gió vào.

Chắc hẳn là vì để ý đến cơ thể của nữ chính, quả là một người tinh tế.  

"Xin lỗi, phiền phu nhân phải ra ngoài một chuyến."

  

"Không sao, sao cô lại ra ngoài? Không phải là nên ở nhà dưỡng sinh sau khi sinh sao?"

"Ta sợ sau khi dưỡng sinh xong, ngài sẽ quên mất ta, người nổi tiếng như vậy."

  

"Cô nghĩ kỹ rồi chứ? Vương di mẫu đã đồng ý chưa?"

  

Đuôi mắt của cô ấy hơi đỏ, hai bên má còn vết nước mắt, có vẻ như đã cãi vã một trận.  

"Bà ấy không đồng ý, nhưng phu quân ta thái độ cứng rắn, cuối cùng bà ấy cũng đồng ý."

Đối với cô ấy, hẳn là không dễ dàng gì. Tôi cảm thấy xót xa, nắm lấy tay cô ấy.

"Đừng cười ta nha, ta có một suy nghĩ ngu ngốc, lúc làm việc ở học đường, ta đã nghĩ rằng một ngày nào đó, những người phụ nữ có hoàn cảnh giống ta sẽ biết rằng gia đình không phải là tất cả cuộc sống của họ, họ cũng có thể có cuộc sống riêng của mình."

  

"Đó không phải là suy nghĩ ngu ngốc."

Tôi tin rằng, trong dòng chảy dài của lịch sử, có người đã bước ra trước để lên tiếng cho phụ nữ.

  

Và từ đó, ngày càng có nhiều người gia nhập. Cũng cho mọi người biết rằng, phụ nữ chính là loài hoa đẹp nhất trên thế gian này.  

Sau ngày hôm đó, tôi và Phó Dục Thần mỗi người một công việc. Anh ấy đảm nhận chức vụ phó quan vận chuyển, suốt ngày bận rộn với việc giao tiếp với các quan chức, còn tôi cùng các sư đồ thì chìm đắm trong công việc xây dựng học đường.  

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã đến cuối năm. Học xá Bạch Liễu đã được đổi tên thành Bạch Liễu Học Viện, nhanh chóng trở thành học viện số một ở Dương Châu.  

Sau ngày 26, tôi và Phó Dục Thần lên thuyền đi tới Biện Kinh, ngày 30 chúng tôi đến kinh đô.

Tôi không quen biết người nhà Phó gia, nhưng khi nhìn thấy đám đông ở bến tàu, có một bóng dáng đặc biệt. Cô ấy đứng rất hiên ngang, dáng vẻ tựa như "bà mẹ vĩ đại".

Từ đó tôi đoán, những người đứng quanh cô ấy chắc chắn là người nhà Phó gia.  

Con thuyền từ từ cập bến, Phó Dục Thần xuống trước, khi định đưa tay giúp tôi thì bị hai đứa trẻ nhỏ chen vào một bên. Chúng mở tay béo múp về phía tôi.

"Đại nương, cẩn thận nhé~"

Giọng điệu của tôi trở nên dịu dàng: "Ai dạy mấy nhóc như vậy?"

"Là lão phu nhân, bà ấy nói, là nam nhân phải lịch sự."

 

Dưới sự dẫn dắt của chúng, cuối cùng tôi cũng gặp được mẹ chồng mà tôi nghe nói đến.  

Tôi nhìn bà ấy, bà ấy cũng nhìn tôi.

Cuối cùng tôi không nhịn được, tiến lại gần thì thầm: "Chào thẩm?"

 

Ánh mắt cô ấy lóe lên một chút ngạc nhiên, khóe miệng cong lên, rồi làm ra vẻ nghiêm nghị: "Không có lễ phép gì cả, ta là mẹ chồng của cô đấy."

"Mẫu thân khỏe không?"

Sau khi hành lễ xong, bà liền kéo tôi đi tham quan các cửa hàng mỹ phẩm của mình.

Tham quan xong thì trời đã tối.  

Sau bữa cơm đoàn viên, Phó Dục Thần đưa tôi đến Phán Lâu.

14.

Trăng tròn treo cao, tiếng pháo nổ rào rào vang lên như sấm. Đoàn tế lễ đang từ Nam Xuyên Môn tiến ra. Một nhóm trẻ con xung quanh tụ tập trước cổng Phán Lâu, vừa hát vừa chạy nhảy.  

Tôi nhìn thấy vui vẻ, cũng bắt đầu múa tay múa chân theo.

Tối nay là đêm giao thừa, trong lầu đã ngồi đầy những người đến ăn uống, không khí thật náo nhiệt.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/day-do-tan-tinh/1314-phu-nhan-co-muon-thu-khong.html.]

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Phó Dục Thần lại tiếp tục dọn rượu trước mặt tôi đi: "Ta có chuyện muốn nói với phu nhân, rượu này để sau."

Tôi cảm thấy có chút căng thẳng, liệu gần đây anh ấy giao du với quan lại nhiều, có phải đã thay đổi và muốn bỏ tôi, người vợ tầm thường này?  

"Phu nhân có biết ý nghĩa của Dục Thần không?"

  

Tôi nghĩ một lát, rồi đáp lại: "Dục, là sáng sớm, là buổi sáng."

 

Anh mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ: "Còn một ý nghĩa nữa, là Bắc Tinh, là ngôi sao không sáng lắm trên bầu trời, nhưng kiên định và bền bỉ, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy."

Tôi không biết anh ấy muốn nói gì. Nhưng tôi vẫn nhìn lên bầu trời theo ánh mắt của anh ấy. Vừa ngước lên, thứ tôi thấy đầu tiên là mặt trăng, tròn như chiếc đĩa ngọc trắng. 

Tôi không phục, liền nói: "Ngẩng đầu cũng có thể thấy trăng."

"Mặt trăng đã ở trong trái tim rồi."

Câu trả lời của anh khiến trái tim tôi bỗng nhiên rung lên. Anh có vẻ hơi khác lạ.  

"Phu nhân có còn nhớ ta đã nói gì với phu nhân ở quán rượu Dương Châu không?"

"Có phải là liên quan đến gia mẫu không? Ta nhớ phu quân chỉ nói hai điểm, còn điểm thứ ba thì sao?"

 

"Điểm thứ ba chính là nếu phu quân gặp được người con gái mà mình yêu, phải nói với nàng rằng bạn yêu nàng ấy."

Anh ấy quay lại, nghiêm túc nói: "Lý Kiến Nguyệt, ta yêu nàng."

 

Trong mắt anh không có vẻ đùa giỡn hay châm chọc. Thần sắc nghiêm túc hiếm có.

Anh... anh là nghiêm túc.  

Tim tôi như dừng lại trong một khắc. Nhưng sau đó lại là cảm giác như hàng nghìn con ngựa chạy qua, nhịp đập của tim tôi không thể kìm lại được. 

Nếu có thể phát ra ngoài, tôi không dám tưởng tượng, nó sẽ ồn ào đến mức nào.  

Tôi là người con gái anh yêu, anh yêu tôi.

Điều này với người ngoài có lẽ là điều bình thường giữa vợ chồng. Nhưng anh không ngần ngại mà công khai thổ lộ.  

"Ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng..."

"Nghe thấy rồi." Anh mới ngừng lại, ánh mắt không còn ý đùa cợt nữa.

Đúng là không nghiêm túc.

Tôi đặt lại rượu vào chỗ cũ, siết chặt chai rượu lạnh. Có lẽ chỉ như vậy, tôi mới có thể kìm hãm trái tim đang dâng trào của mình.  

Về chuyện tình yêu, tôi không hiểu nhiều. Tôi chỉ biết Phó Dục Thần là một người chồng tốt.

Anh không nóng nảy, anh không ép buộc, anh hiểu tôi.

Nếu được sống cùng anh cả đời, tôi sẽ rất vui.  

"Thiếp... thiếp... thiếp..."

"Phu nhân không cần phải ép buộc, ta không yêu cầu phu nhân phải nói yêu ta ngay, chỉ mong phu nhân đừng sợ ta, đừng kháng cự ta, thử nghĩ đến ta, thử tìm ta, trong cuộc sống lộn xộn này hãy dần dần đưa ta vào trái tim phu nhân."

 

Anh đặt tay lên tay tôi, bàn tay anh rất ấm, cả người anh cũng ấm áp.  

"Phu nhân có muốn thử không?"

 

Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhưng trong lòng đã không thể kìm nén.

Cảm xúc ấy như vỡ òa ra khỏi cổ họng: "Thiếp sẵn sàng rồi..."

  

Cùng đó, tiếng pháo liên tiếp vang lên từ hoàng cung, hàng trăm tiếng pháo nổ lốp bốp không ngừng.

Tôi và Phó Dục Thần nhìn nhau cười, ngôi sao Bắc Cực, cuối cùng sẽ nằm trong trái tim tôi.  

(Hoàn).

Loading...