ĐÀO CHI YÊU YÊU, KỲ DIỆP TRĂN TRĂN - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-11-19 06:04:36
Lượt xem: 941
Nước ấm bao bọc lấy ta, hơi lạnh trong cơ thể khiến ta rùng mình.
Ta nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Tạ Tri Khanh.
"Đức Phất, ngươi đã từng nghe nói đến Tạ Tri Khanh chưa?"
Đức Phất đang cầm cánh tay bị véo đỏ của ta vừa khóc vừa nói.
Nghe ta hỏi, nàng ta bực bội đáp: "Tạ Tri Khanh là Thất vương gia, nữ nhân quý tộc trong kinh thành ai cũng muốn gả cho Thất vương gia, nhưng nghe nói chàng ấy không gần nữ sắc, cũng không màng chính sự, rất là thoát tục..."
"Chờ đã," ta cười cắt ngang lời Đức Phất, "Sao ngươi lại... quen thuộc như vậy?"
Đức Phất nói: "Bình thường bọn nha hoàn chúng ta hay buôn chuyện với nhau, không gì khác ngoài mấy vị vương công quý tộc này, Tạ Tri Khanh nổi tiếng như vậy, chỉ có tiểu thư suốt ngày thích Thái tử điện hạ, không màng đến Thất vương gia thôi."
Ta chìm vào trầm tư, Hoàng thượng tuổi đã cao, phần lớn quan viên trong triều đều ủng hộ Thái tử kế vị, xem ra đại cục đã định.
Chỉ là, mấy tháng trước ta vô tình biết được một bí mật.
Bí mật này e là nỗi đau trong lòng Thái tử, đủ để khiến hắn đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được.
Lúc đó ta dành dụm tiền bạc rất lâu, mua được tin tức về hành tung của Thái tử, tửu lâu hắn thường lui tới ở phía bắc thành.
Chỗ đó rất kín đáo, ít người phát hiện ra bên cạnh tửu lâu còn có một ngôi nhà nhỏ không đáng chú ý.
Ta mai phục ở đó hai ba ngày.
Nhìn thấy những cô gái xinh đẹp như hoa lần lượt được đưa vào, rồi lại bị khiêng ngang ra.
Ta lật xem một thi thể, là bé gái mười ba mười bốn tuổi, trên người không còn chỗ nào lành lặn.
Phía sau ngôi nhà đó có đổ một ít bã thuốc, ta mang đi cho một vị lang trung ở nông thôn xem, nói là phu quân ta uống, ánh mắt vị lang trung nhìn ta đều có chút thương hại.
Đường đường là Thái tử, vậy mà lại là kẻ bất lực.
Nếu để hắn kế thừa đại thống, huyết mạch hoàng thất sẽ bị cắt đứt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tối hôm đó ta về nhà, vừa lúc đi ngang qua nha hoàn Tiểu Lục trong viện của ta.
Tiểu Lục mang theo bọc quần áo, vẻ mặt sợ hãi, nhưng ta cũng hiểu, đãi ngộ ở viện tỷ tỷ cao hơn ta rất nhiều.
Mới mấy năm mà trong viện ta chỉ còn lại mỗi Đức Phất bầu bạn.
Diễm Miểu đã thích tranh giành đồ của ta như vậy, trong lòng ta nảy ra một kế hoạch.
Tối hôm đó ta trịnh trọng nói với Đức Phất: Ta đã yêu thầm Thái tử điện hạ từ lâu.
Nói mỗi ngày, nói đến mức ăn không ngon ngủ không yên, ép Đức Phất phải đi mời lang trung.
Ta nhét cho vị lang trung kia một thỏi bạc, bảo ông ta đến viện tỷ tỷ nhắn một câu.
"Nhị tiểu thư mắc bệnh tương tư."
Quả nhiên, mấy ngày sau, Diễm Miểu khóc lóc cầu xin cha cho nàng ta làm Thái tử phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dao-chi-yeu-yeu-ky-diep-tran-tran/chuong-2.html.]
Chuyện này liên quan quá lớn, cha ta mãi không đồng ý.
Mấy ngày đó Diễm Miểu nhịn ăn.
Cha ta cũng đau lòng gầy cả đi.
Còn ta thì ở trong tiểu viện vui vẻ xem kịch, Đức Phất lo lắng nhìn ta, sợ ta ưu tư thành bệnh.
Ta thầm nghĩ, Diễm Miểu thật ngốc.
Một mặt nàng ta khinh thường ta, nói ta là chuột cống trong cống rãnh, nhưng chuyện gì nàng ta cũng muốn tranh giành với ta.
Nhưng nàng ta không biết, thứ chuột cống trong cống rãnh nhìn trúng, nàng ta ăn vào e là sẽ mất mạng.
Nhưng ta không nói chuyện này với Đức Phất.
Ta chỉ nói không sao, sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi, tình cảm của ta dành cho Thái tử sâu đậm như vậy, nên gửi gắm nỗi tương tư vào thơ.
Sau đó bài thơ kia không biết bằng cách nào lại rơi vào tay Diễm Miểu.
Nghe nói Tạ Tri Lễ vừa gặp đã có ấn tượng tốt với nàng ta ở hội đèn lồng, trở thành giai thoại được lưu truyền trong Kinh thành Biện Kinh.
Diễm Miểu cũng toại nguyện trở thành Thái tử phi.
Chỉ là không biết nàng ta biết được phu quân mình bất lực sẽ có biểu cảm gì.
Còn có, Tạ Tri Khanh.
Trong số các vị hoàng tử đương triều, người có thể cạnh tranh với Thái tử, chỉ có mỗi Tạ Tri Khanh.
Nếu chàng biết được bí mật này, tranh giành ngôi vị Thái tử sẽ dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa chàng quen thuộc phủ Thừa tướng như vậy, không giống như lời đồn là người thoát tục...
03
Ngày hôm sau, ta nằm cuộn tròn trong phòng đọc sách.
Đức Phất vừa khóc vừa chạy về phòng.
Ta hỏi mãi mới hỏi ra được,
Hóa ra là bị nha hoàn thân cận của Diễm Miểu, Thu Yến, bắt nạt.
Ta vén tay áo nàng ta lên, cánh tay trắng nõn nà chi chít vết bầm tím.
"Đức Phất, chúng ta sắp không phải chịu ức h.i.ế.p nữa rồi."
Nàng ta tưởng ta nói Diễm Miểu sắp xuất giá, gật đầu nửa hiểu nửa không.
Ta lấy nước đường cho nàng ta uống để an ủi, trong đầu lại tính toán làm sao để tìm được Tạ Tri Khanh.
Nhưng ta không ngờ, cơ hội lại đến nhanh như vậy.