Đánh sập toà cao ốc - 16
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:51:04
Lượt xem: 1,379
"Anh có biết cổ đông là quyền gì không?"
“Quyền biểu quyết, quyền chia hoa hồng, quyền ưu tiên mua sắm.”
Tôi lắc đầu: "Chậc chậc, anh còn bỏ sót một quyền, là kiểm tra sổ sách.”
Tiêu Hạ Dương ép giá thấp như vậy, chẳng qua là chắc chắn anh không biết tình hình hiện tại của công ty, lại cần tiền gấp, muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Cổ phần trong tay anh tuy ít, nhưng giá mua lại cũng không phải do một mình hắn định đoạt, cái này phải căn cứ vào tài sản của công ty để đánh giá, nếu giá cả không thỏa đáng, anh nên sử dụng quyền lợi của mình, đi tìm xem sổ sách của công ty.”
Giang Thành cái hiểu cái không.
Đợi sau khi vụ kiện được thông qua, bộ phận kiểm toán và bộ phận kiểm tra kỷ luật trong công ty sẽ lập tức hành động, công ty không phải là lời nói của Tiêu Hạ Dương, vốn là hắn bất nghĩa trước, còn để công ty động quân như vậy, hắn không có cách ăn nói với các cổ đông khác, hơn nữa trước mắt công ty đưa ra thị trường mới chưa bao lâu, bất cứ vấn đề gì cũng có thể khiến giá cổ phiếu d.a.o động, hắn không gánh nổi bất cứ rủi ro nào.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“2% cổ phần thoạt nhìn mặc dù ít, nhưng nếu thao tác thích đáng, cũng có thể nắm chắc vận mệnh của Tiêu Hạ Dương.”
Tôi lấy ra một tấm danh thiếp đặt lên bàn, khẽ đẩy tới trước mặt Giang Thành.
“Đương nhiên, thực tế phải làm như thế nào, chúng ta nên nghe ý kiến của chuyên gia, vị luật sư Hạ này rất có kinh nghiệm đối với vấn đề này, anh có thể đi tìm ông ấy thương lượng một chút.”
Giang Thành nửa tin nửa ngờ tiếp nhận danh thiếp.
“Đồng tiểu thư, tôi có thể hỏi một chút, vì sao cô lại giúp tôi?”
Tôi nghiêng đầu, cười có chút ý vị sâu xa: "Anh cứ xem như tôi gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.”
16.
Tiêu Hạ Dương trước mắt làm sao chống lại được việc bị kiểm tra sổ sách.
Mua ba ngàn vạn cổ phần của tôi, là sử dụng tiền công ty, sở dĩ hắn gửi tiền sảng khoái như vậy, chẳng qua là vì cho rằng cuộc mua bán này là diễn cho Bồ Sơ Nhu xem, nhân tiện cũng ổn định trái tim tôi. Trong lòng hắn biết rõ số tiền này tương đương với tay trái ngược tay phải, cuối cùng đều sẽ trở lại trên tay hắn.
Vừa có thể không cần trả giá, lại có thể lấy không cổ phần của tôi, bàn tính này hắn đánh thật tốt, hạt châu bàn tính đều trực tiếp b.ắ.n vào mặt tôi.
Nhưng vấn đề là, hợp đồng là thật, cổ phần của tôi cũng bán cho hắn, tiền cũng chuyển vào tài khoản của tôi, cuộc mua bán này là đã hoàn thành.
Hắn muốn lấy lại, cần tôi đồng ý cho mới được.
Nhưng tiền rơi vào túi tôi, tuyệt đối không có khả năng nhổ ra nữa.
Cho nên Tiêu Hạ Dương nhất định sẽ thỏa hiệp với Giang Thành. Còn hắn sẽ trả giá bao nhiêu, đó không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/danh-sap-toa-cao-oc/16.html.]
Đúng như tôi dự đoán, Tiêu Hạ Dương đã bị Giang Thành nắm chặt.
Buổi tối hôm đó, điện thoại của tôi thiếu chút nữa bị gọi nổ tung, tiếng chuông kiên nhẫn vang lên, rất có tư thế tôi không nhận liền gọi tiếp.
Tôi liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, ấn nút nghe.
Trong nháy mắt tiếng gầm thét của Tiêu Hạ Dương truyền ra: "Đồng Điềm Điềm, vì sao không ở nhà? Em đi đâu rồi? Mau trở về, anh có việc gấp tìm em!"
"Tôi đã trả căn nhà đó rồi, sẽ không quay lại nữa. Nếu có thắc mắc gì, cứ nói chuyện điện thoại với tôi."
Tiêu Hạ Dương hít một hơi khí lạnh: "Vậy tiền của anh em định khi nào thì đưa cho anh?"
“Tiền của anh?” Ở bên hắn lâu như vậy, tôi cảm thấy mệt mỏi, lười biếng ngáp một cái: “Tiền của anh là tiền gì? Mở mắt ra và đọc kỹ hợp đồng từ đầu đến cuối, là tiền tôi bán cổ phần nhận được, là chính đáng, hợp pháp! Tại sao tôi phải trả lại tiền cho anh?”
Tim Tiêu Hạ Dương không ngừng trầm xuống, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định: "Điềm Điềm, em tức giận mới nói như vậy sao?”
Tôi cười nhạo: "Tiêu Hạ Dương, muốn ăn cái rắm gì chứ? Cổ phần không phải ở trong tay anh sao? Hợp đồng chúng ta chưa ký sao? Anh nói trả lại thì trả lại à, dựa vào cái gì? Là dựa vào da mặt anh dày, hay là dựa vào anh có đủ xấu hổ hay không?"
Đến nước này, làm sao Tiêu Hạ Dương không rõ hắn bị tôi tính kế, vừa nghĩ tới ba ngàn vạn kia không lấy lại được, hắn nhất thời luống cuống: "Điềm Điềm, anh biết sai rồi, người anh yêu nhất chính là em, anh lập tức đi chia tay Bồ Sơ Nhu, em trở lại bên cạnh anh được không?”
Thấy tôi im lặng, hắn đánh bài tình cảm: "Điềm Điềm, tình cảm tám năm giữa chúng ta, em cứ nhẫn tâm nói buông là buông sao?”
“Không thể.”
17.
Khi gặp lại Tiêu Hạ Dương, tôi gần như không nhận ra hắn.
Người đàn ông trước mặt gương mặt lõm xuống, thân hình gầy gò, bộ âu phục màu lam nhạt trên người có vẻ hơi rộng. Mặc dù đã ăn mặc tỉ mỉ, nhưng khó nén vẻ mặt mệt mỏi và tang thương.
Hắn đứng trước cửa công ty tôi, nhìn xung quanh, trong tay còn cầm bó hoa hồng.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt của hắn hiện lên sự vui mừng: “Điềm Điềm, cuối cùng anh đã tìm được em.”
Tôi khoanh tay trước ngực, không hiểu ý nghĩa việc dây dưa của hắn: “Tìm tôi làm gì? Tiêu Hạ Dương, tôi nhớ chúng tôi đã chia tay rồi.”
Trong khoảng thời gian này, tôi nghe Lăng Phong nói, Tiêu Hạ Dương sống rất không tốt. Sau khi công ty hắn bị Đồng Sở Thiên thu mua, lấy được một khoản tiền đủ cho người bình thường cả đời cơm áo không lo, nhưng con người mà, từ tiết kiệm vào xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ sang tiết kiệm rất khó, hơn nữa hắn không vứt bỏ được keo da chó Bồ Sơ Nhu, không bao lâu, tiền của hai người cạn kiệt.
Nhưng Tiêu Hạ Dương cũng chưa từ bỏ ý định, không ngừng tìm kiếm cơ hội Đông Sơn tái khởi, thật đáng tiếc, hắn có tiền án vong ân bội nghĩa, người khác sợ mình sẽ trở thành "Đông Quách tiên sinh" tiếp theo nên e sợ tránh xa hắn còn không kịp.
Hơn nữa Đồng Sở Thiên đã nói, ai dám giúp Tiêu Hạ Dương thì đồng nghĩa với việc đối nghịch với Đồng thị, người trong thương trường đều là người tinh khôn, lại càng không vì người như vậy mà đắc tội với một lão bánh quẩy tung hoành trung tâm thương mại.