ĐÁNH MẤT ANH - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-06-30 19:26:24
Lượt xem: 1,104
Tôi nghe thấy giọng của Cố Vị Xuyên, hình như anh đang dạy Thẩm Cốc Hàm môn Toán, hiếm khi nào tôi thấy giọng anh mất kiên nhẫn như vậy, anh nói: "Cậu nhìn đây, theo định lý sin thì ta có a=2RsinA, b=2RsinB, nên (2RsinA) bình phương sinB/cosB bằng... Vậy thì có phải 2A=2B hoặc là 2A=𝝅-2B hay không... Vậy có phải là chứng minh được tam giác ABC là tam giác cân hoặc tam giác vuông rồi không?"
Thẩm Cốc Hàm gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác lắm, sau đó tôi thấy Cố Vị Xuyên tỏ vẻ bất lực, anh hỏi Thẩm Cốc Hàm: "Cậu có hiểu không mà gật đầu, đúng là còn ngốc hơn cả tôi."
Nói xong câu đó, không hiểu sao đột nhiên anh lại ngây ngẩn cả người, tôi không biết có phải anh vừa nhớ tới kỳ nghỉ hè năm học cấp hai kia hay không, khi tôi đột nhiên có hứng dạy hàm số lượng giác cho anh, nhưng cuối cùng tôi lạnh lùng đóng sách lại, nói với anh với vẻ bất lực: "Cậu đã ngốc hết thuốc chữa rồi, từ bỏ việc điều trị đi."
Khóe miệng anh khẽ nở một nụ cười, mặc dù Thẩm Cốc Hàm ngồi đối diện anh không hiểu tại sao đột nhiên anh lại cười, nhưng cô ấy cũng nhẹ nhàng cười theo, mi mắt cong cong, ánh mắt cô ấy luôn nhìn chăm chú vào Cố Vị Xuyên, dùng giọng nói nhẹ nhàng để hỏi: "Cậu có thể giảng lại cho tớ lần nữa được không?"
Tôi đứng yên tại chỗ, phía sau là mẹ của Cố Vị Xuyên giải thích với vẻ hơi cố tình: "À, đó là bạn học của Vị Xuyên, cùng lớp học thêm với thằng bé. Hôm nay nhà con bé có việc nên dì đã bảo tài xế đón con bé về đây."
Dì ấy đứng sau lưng tôi, đặt tay lên vai tôi với vẻ thân thiết, cùng tôi nhìn về phía đó rồi dùng giọng điệu hài lòng để hỏi tôi: "Đúng là một cô gái xinh đẹp và dịu dàng, phải không?"
Tôi cúi đầu, khẽ đáp một tiếng đúng ạ.
Sau đó tôi không để hai người bên kia phát hiện, quay người đi về phía căn nhà nhỏ của tôi và bà ngoại bằng một con đường khác, sau khi lấy quần áo mùa đông thì tôi lặng lẽ rời đi.
Tôi không chào Cố Vị Xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/danh-mat-anh/chuong-08.html.]
Lúc Cố Vị Xuyên có kết quả thi đại học thì tôi đang tranh thủ thời gian nghỉ hè để làm gia sư, ngay từ năm nhất đại học tôi đã chuyển ra khỏi ký túc xá rồi. Bởi vì tôi ngủ không say nên chỉ cần một chút tiếng động trong ký túc xá vào buổi tối cũng đủ để khiến tôi không ngủ được, hoặc là giật mình bừng tỉnh rồi, vậy mà tôi lại có một cô bạn cùng phòng ngày nào cũng thích nấu cháo điện thoại với bạn trai đến khuya. Sau nhiều lần nói chuyện không có kết quả, trước khi mâu thuẫn trở nên lớn hơn, tôi đã quyết định chuyển ra ngoài sống.
Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ không bao giờ thích nghi được với cuộc sống tập thể.
Giọng Cố Vị Xuyên trong điện thoại rất phấn khích, anh nói: "A Thù, tôi đậu đại học A rồi, tôi sắp đi tìm cậu đấy."
Nhờ điểm cộng năng khiếu và mối quan hệ của gia đình, hơn nữa điểm số của anh cũng nằm trong phạm vi có thể xử lý. Tôi rời xa anh một năm, còn anh thì đã nâng tổng điểm của mình lên gần ba trăm điểm, đối với người không thích học như anh thì đây chắc chắn là một quá trình dài đằng đẵng và đầy tra tấn.
Nhưng tôi không biểu hiện gì, chỉ thờ ơ chúc mừng anh ở đầu dây bên này: "Thật sao? Chúc mừng cậu."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng anh chùng xuống, anh hỏi tôi: "Chỉ thế thôi sao?"
Tôi hỏi ngược lại: "Còn không thì sao nữa?"
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng cúp máy.
Sau khi cúp máy, tôi ngẩng đầu nhìn chú cảnh sát ngồi đối diện mình, trình bày rõ ràng từng chữ một: "Là ông ta quấy rối tôi trước, nhà ông ta có gắn camera, tôi tin rằng ông ta vẫn chưa kịp xóa đâu."