Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐÁNH MẤT ANH - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-06-30 19:23:30
Lượt xem: 959

Họ nói cô ấy bị chuột rút khi học bơi ở trường, được Cố Vị Xuyên cứu lên từ đáy bể, kể từ đó thì đem lòng yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.

 

Họ nói cô ấy rất thích Cố Vị Xuyên, nói ngày nào cô ấy cũng đến tìm anh, cho dù Cố Vị Xuyên có tỏ ra lạnh nhạt xa cách như thế nào thì cô ấy vẫn kiên trì không bỏ cuộc.

 

Họ nói với tôi rằng: “Vạn Thù, cậu Cố thích cô bao nhiêu năm, tấm chân tình đó có trời đất chứng giám, nếu cô muốn kiểm tra sự chân thành của cậu ấy thì tới giờ là đủ rồi.”

 

“Đúng vậy Vạn Thù, nhiều cô gái thích cậu Cố như vậy, nếu cô vẫn tiếp tục hờ hững với cậu ấy như thế thì coi chừng cậu ấy bị người khác cướp mất đấy, đến lúc đó dù cô có hối hận thì cũng muộn rồi.”

 

Nhưng tôi đều ngoảnh mặt làm ngơ.

 

Sau khi trở về khách sạn do trường sắp xếp cho chúng tôi, tôi lấy điện thoại ra, quả nhiên, Cố Vị Xuyên đã gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi.

 

Anh nói với tôi rằng hôm nay thầy giáo dạy vật lý của chúng tôi mặc áo sơ mi ngược, một lúc sau, anh lại nói tổ chim ngoài cửa sổ phòng thí nghiệm khoa học trên tầng sáu của khu dạy học số ba đã bị nhân viên vệ sinh của trường dọn mất rồi.

 

Hai chú chim sẻ bay về không thấy tổ nên cứ lượn quanh, trông rất tội nghiệp.

 

Sau đó anh gửi cho tôi một bức ảnh, là hai chú chim sẻ đang bay lượn bên cửa sổ, có lẽ là đang thắc mắc không biết tại sao chỉ ra ngoài trong chốc lát mà nhà đã mất rồi.

 

Lại một lúc sau, anh hỏi tôi: “A Thù, khi nào thì cậu về?”

 

Cố Vị Xuyên lại nói: “Tề Minh đã về tới nơi rồi.”

 

Tôi khựng lại một lát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/danh-mat-anh/chuong-03.html.]

Từ một tuần trước, tôi đại diện trường đi tham gia một cuộc thi, Tề Minh bị loại ở vòng hai nên dĩ nhiên phải về sớm rồi.

 

Thành tích học tập của Cố Vị Xuyên rất tệ, hồi học cấp ba anh mãi không hiểu được mối quan hệ giữa điểm P và đường tròn, cũng không hiểu được phép tính vector trong mặt phẳng tọa độ.

 

Hồi cấp hai có một lần tôi nổi hứng, dành một tiếng đồng hồ để dạy anh về sin, cos và tan.

 

Cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi gập sách lại, lạnh lùng nói với anh: “Cậu ngốc hết thuốc chữa rồi, từ bỏ việc điều trị đi.”

 

Anh ấm ức nhìn tôi, nói: “Rõ ràng là do cậu quá thông minh thôi, đây chẳng phải là kiến thức cấp ba hay sao?”

 

Thật ra Cố Vị Xuyên rất thông minh, nhưng sự thông minh của tôi và anh rõ ràng không cùng một thế giới.

 

Cố Vị Xuyên có thể nhanh chóng hiểu được mọi ẩn ý của người lớn sau những lời nói hoa mỹ, nắm bắt được mọi thủ đoạn kinh doanh và những mối quan hệ phức tạp giữa các quản lý cấp cao, cho dù học toán không giỏi nhưng anh lại rất nhạy bén với những con số trên báo cáo tài chính, cho dù là báo cáo tài chính phức tạp cỡ nào thì anh cũng có thể nắm được nội dung chính xác rất nhanh.

 

Hơn nữa vì EQ cao nên Cố Vị Xuyên xử lý mọi chuyện rất chu đáo, khiến mọi người khen không dứt miệng, tính cách khiêm tốn và thận trọng, từ khi sinh ra đã có phong thái của người thừa kế gia tộc lớn.

 

Đây có lẽ cũng là một loại tài năng.

 

Còn sự thông minh của tôi chỉ giới hạn trong việc học tập, có lẽ là di truyền từ người bố đã bị mẹ tôi băm thành thịt vụn kia.

 

Tôi lấy lại tinh thần, ngón tay ngừng trên bàn phím điện thoại một hồi, nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định không trả lời, chỉ lướt lên xem lại những đoạn trò chuyện giữa tôi và anh.

 

Thực ra hầu hết là anh nói, từ ngày tôi đi tham gia thi đấu, tin nhắn của anh chưa từng ngắt quãng bao giờ, từ việc cây đào bên đường nảy mầm đến việc thực đơn của căn tin trường thay đổi, chuyện lớn chuyện nhỏ hay chuyện nhàm chán nào anh cũng kể cho tôi nghe.

 

Loading...