ĐÁNH CON RĂN CHA - 7
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:15:46
Lượt xem: 4,580
Anh ta hít sâu vài hơi, cuối cùng chịu xuống nước:
"Bà cô tổ của tôi ơi, xin cô hãy tha cho chúng tôi."
"Tha? Được thôi, bảo mẹ anh đến quỳ xuống xin lỗi mẹ chồng tôi. Bà ta không biết xấu hổ, làm kẻ thứ ba đi quyến rũ chồng người khác, giờ còn đến đây xúc phạm mẹ chồng tôi. Không dạy bà ta một bài học thì bà ta cứ ngỡ mẹ chồng tôi không có ai chống lưng, dễ bắt nạt chắc?"
Tôi nói rành rọt từng chữ.
"Nếu không làm được thì ngày nào tôi cũng sẽ đến đây, rồi đến cả công ty anh nữa. Tôi thất nghiệp mà, giàu nhất là thời gian.”
"Tôi cũng không ngại đánh nhau đâu. Một mình tôi hạ được hai gã siêu đô. Cỡ anh thế này thì dăm ba người cùng lên tôi cũng không ngán."
Tuy có hơi phóng đại nhưng làm anh ta sợ là được.
Tôi phải đi kiểu đàn bà chua ngoa trước để chặn luôn đường của những kẻ không đàng hoàng này.
"Cô... cô..."
Tôi lạnh lùng liếc anh ta:
"Ngày mai, bảo mẹ anh đến nhà tôi xin lỗi. Nhớ bồi thường cái loa cho tôi."
Tôi nghênh ngang lái xe rời đi, không cho họ có cơ hội kì kèo.
Tôi đoán chắc họ không dám không đến.
Ngày hôm sau:
Tôi đặc biệt trang điểm cho mẹ chồng thật sang trọng.
Bà Lâm đến.
Hai mắt bà ta đỏ hoe, mặt tái nhợt, bước đi lảo đảo.
Bà ta quỳ xuống trước mặt mẹ chồng tôi:
"Chị Kim Chi, xin lỗi chị. Đều là lỗi của em cả. Em không nên dây dưa với Tống Chí Hằng, cũng không nên chuyển đến khu này, lại càng không nên xúc phạm chị. Em sẽ dọn đi ngay, sau này không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa. Xin chị... chị hãy tha thứ cho em nhé."
Mẹ chồng tôi nhìn bà ta hồi lâu, rồi nói:
"Cô đi đi."
Đúng là mẹ chồng tôi quá nhân từ, mềm lòng.
Là tôi thì tôi đã cho bà ta vài cái tát, đánh đến liệt nửa người rồi.
Nghe nói sau đó về nhà, bà Lâm bị nhốt lại.
Nếu có ra ngoài thì cũng chỉ cúi gằm mặt, không dám nhìn ai.
Hàng xóm tầng dưới và sát vách kể rằng, hình như bà ta bị bạo hành gia đình.
Tôi nghĩ: không biết người bạo hành bà ta là chồng hay là con trai nhỉ.
Điều khiến tôi kinh ngạc hơn là: Bố chồng tôi thực sự là một gã si tình.
Ông ta đứng chờ bên ngoài khu nhà của bà Lâm, sau đó, dẫn bà ta... bỏ trốn.
Đúng vậy bạn không đọc nhầm đâu, bỏ trốn.
Từ lén lút qua lại đến sống chung không màng dư luận gièm pha, rồi cùng nhau bỏ trốn.
Khi nghe tin này, tôi ngớ cả người.
Hai ông bà già hơn sáu mươi tuổi còn chơi trò đưa nhau đi trốn.
Thật là chuyện ly kỳ đến khó lòng tưởng tượng.
Tôi lập tức quyết định: chuyển nhà.
Khi bàn bạc chuyện chuyển nhà với Tống Trăn và mẹ chồng, tôi nói thẳng:
"Hiện tại ông ta còn có tiền, nhưng sau này thì sao? Chỗ tiền đó dùng được bao lâu? Khi ông ta cạn túi nhỡ chẳng may lại đến nhà chúng ta ăn nhờ ở đậu thì sao?”
"Con chỉ cần nhìn thấy ông ta là đã buồn nôn đến mức ăn không nổi rồi."
Có tiền thì đi tiêu xài cùng người mình yêu, hết tiền rồi thì quay về bắt chúng tôi hầu hạ ư?
Mơ đi nhé!
"Vậy nên, chúng ta phải rời đi ngay. Sau này ông ta ốm yếu thì cứ nhét vào viện dưỡng lão là xong."
Với tính cách ngang ngược của ông ta, vào viện dưỡng lão chắc chắn sẽ được "dạy dỗ" đến nơi đến chốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/danh-con-ran-cha/7.html.]
Tống Trăn vẫn còn chần chừ nhưng mẹ chồng tôi rất quả quyết:
"Đi.”
"Chúng ta chuyển đến Lệ Giang ở Vân Nam, hoặc Tây Song Bản Nạp cũng được."
Chúng tôi bán hết mấy căn nhà đang sở hữu rồi mua mấy căn cũ kỹ ở vùng hẻo lánh.
Dù sao cũng không ở, đầu tư để đó chờ bao giờ thành phố quy hoạch lại – lúc ấy chắc chắn sẽ là một món kếch xù.
Chúng tôi khởi hành đến Lệ Giang.
Sáng sớm hôm ấy, tôi vừa thức dậy đã cảm thấy không ổn.
Đầu óc choáng váng, lại còn buồn nôn.
"Chồng ơi, em khó chịu quá."
Tống Trăn tất bật bưng nước, đút hoa quả, đo nhiệt độ cho tôi.
Mẹ chồng nhìn tôi hồi lâu rồi dè dặt hỏi:
"Chước Chước, con không phải là… mang thai rồi chứ?"
"…"
Chúng tôi lập tức đến phòng khám.
Quả nhiên là có thai!
"Chúc mừng gia đình! Thai được tám tuần rồi!"
Tám tuần, tức là hai tháng – đúng ngay vào khoảng thời gian chúng tôi quyết định rời đi.
Tống Trăn rất phấn khích, lão bám lấy tôi không rời.
Mẹ chồng e dè hỏi:
"Vậy… chúng ta có đi Lệ Giang nữa không?"
Tôi biết bà ấy rất muốn đi.
Bà ấy muốn thoát khỏi nơi đầy những kỷ niệm đau buồn này.
Cả Tống Trăn trông mong mà nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng.
Lão này rõ ràng cũng muốn đi lắm.
"Đi chứ. Đứa bé này chính là món quà trời cho khi chúng ta quyết định đi Lệ Giang mà!" Tôi mỉm cười, ôm lấy tay mẹ chồng. "Mẹ, chúng ta cũng có thể đón bé chào đời ở Lệ Giang."
Tôi tin điều kiện giáo dục và chăm sóc y tế ở đó cũng không tệ.
Mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm còn Tống Trăn thì như trút được gánh nặng.
Họ đều sợ tôi sẽ đổi ý.
Nhưng sao tôi lại không đi được? Tôi đâu có ngốc!
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Mang thai rồi tôi mới biết, Tống Trăn thật ra là một người đàn ông rất có trách nhiệm.
Sau khi có con gái, lão trở thành một người cha tận tâm. Con bé đánh rắm hay ị đùn lão ấy đều xem như báu vật thơm ngát.
Trong thời gian mang thai, tôi chẳng nghén ngủng gì. Mẹ chồng liên tục nấu món ngon cho tôi. Người ta ăn một ngày bao nhiêu bữa không biết chứ tôi là ngày phải ăn bảy tám cữ mà vẫn không no.
Suốt mười tháng bầu, tôi không tăng cân nhưng Tống Trăn và mẹ chồng mỗi người tăng hơn mười cân*.
(*1 cân TQ bằng khoảng 0,5kg)
Với tài nấu nướng của mẹ chồng, nhà tôi còn mở một tiệm ăn sáng nhỏ.
Không kiếm được núi vàng núi bạc nhưng nói chung cũng lãi kha khá.
Sau khi có cháu gái, mẹ chồng tôi quyết tâm kiếm tiền để sau này cháu gái có nhà, có xe và có cả tiền tiết kiệm.
Tiệm ăn cần bà ấy có mặt, sợ tôi ở nhà vất vả nên mẹ chồng thuê giúp việc về nhà.
Tóm lại trừ việc cho con gái ăn thì người nhàn rỗi nhất nhà chính là tôi.
Vừa hay hợp ý tôi, chị đây chỉ thích làm một ‘con sâu gạo’, nhàn nhã hết ăn lại nằm cả đời.
Cả nhà chúng tôi sinh hoạt cực kỳ hạnh phúc, nhất là từ khi con gái bắt đầu bi bô tập nói, có thể mềm mại ngọt ngào dễ cưng mà gọi bố gọi mẹ gọi bà thì tiếng cười trong nhà chưa từng ngừng vang.