Dành Cho Em Những Điều Tốt Đẹp Nhất - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-10-01 23:12:18
Lượt xem: 302
10
Tôi và Lục Nghiễn đã chia phòng ngủ, hơn nữa dạo này anh rất lạnh nhạt với tôi.
“Đừng nói là anh ấy bận lòng vì chuyện của Sở Giác và cậu đấy nhé.” Bạn thân nghe tôi kể chuyện xong, lên tiếng nhắc nhở.
“Không thể nào.” Tôi nửa tin nửa ngờ.
“Sao lại không thể, cậu đừng thấy sếp Lục lúc nào cũng im im, dù gì anh ấy vẫn là đàn ông, bị vợ mình nói không yêu mình ngay trước mặt như thế, anh ấy có thể không khó chịu được sao?” Bạn thân nói.
“Nhưng anh ấy cũng đâu có yêu tớ…” Tôi chọc chọc ống hút, ủ rũ nói.
“Cái này không liên quan đến yêu hay không yêu, đây là vấn đề thể diện.” Bạn thân cốc vào trán tôi, nói.
“Tớ thấy anh ấy giận vì thấy tớ uống t h u ố c đúng hơn.” Tôi thở dài não nề.
Bạn thân: “Cậu có chút lương tâm được không!”
Cô ấy bất lực nói: “Hai người kết hôn lâu như thế rồi, cũng đến lúc có con thôi, chồng cậu là con một, cậu từ chối không muốn sinh con cho anh ấy như thế, biết ăn nói thế nào với gia đình anh ấy đây.”
Tôi nhìn bạn thân còn đang dông dài, đang định cất tiếng thì nhìn thấy một người rất quen.
Chẳng phải đây là bác giúp việc hồi nhỏ của tôi sao.
Từ khi mẹ tôi qua đời, bà ấy cũng đột nhiên m ấ t t í c h.
Hình như bà ấy cũng nhìn thấy tôi, khựng người, dường như đã nhận ra tôi, mặt cũng biến sắc, run rẩy quay người định bỏ đi.
Tôi cũng không quan tâm bạn thân đang nói gì nữa, nhanh chóng đuổi theo bà ấy.
Khi chạy tới một ngã rẽ, tôi mới đuổi kịp.
“Bác là bác Châu phải không?” Tôi nắm tay bà ấy, hỏi.
“Không phải tôi, không phải tôi, cô đừng tìm tôi.” Sau khi bà Châu nhìn thấy tôi, tái mét mặt mày, trông rất sợ hãi.
Tôi nhíu mày, sao trông bà ấy có vẻ như rất sợ tôi vậy?
“Bác Châu, cháu là An Ninh đây.” Tôi giải thích.
Nhưng không ngờ sau khi nói ra câu đó bác Châu lại run lên cầm cập, quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt rơi lã chã.
“Xin lỗi bà chủ, tôi không nên vì chút tiền còn con đó mà hại c h ế t bà và cậu chủ nhỏ… bà tha cho tôi đi! Đừng tới tìm tôi nữa…”
11
Sau khi thu xếp ổn thoả cho bác Châu, tham khảo ý kiến của l uật sư xong, tôi đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại có cảm giác trước mắt đen xì.
Bạn thân đỡ tôi, hết sức lo lắng nói: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Tôi thẫn thờ nhìn cô ấy.
Cảm giác m á u chảy ngược trong cơ thể vẫn còn đó.
“Cậu đừng quá lo lắng, cho dù đã hai mươi năm trôi qua, không có bằng chứng nhưng vẫn còn nhân chứng cơ mà!” Cô ấy lo lắng, an ủi tôi.
Nhưng tôi đã không còn nghe rõ cô ấy đang nói gì nữa.
Chỉ thấy trước mặt mình tối sầm, lập tức mất hết sức lực.
Ngất đi.
Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trong b ệ n h v i ệ n, bạn thân và Sở Giác đang trừng mắt nhìn nhau.
“Cậu tỉnh rồi sao? Còn thấy khó chịu ở đâu không?” Bạn thân là người đầu tiên phát hiện ra tôi đã tỉnh lại.
“Không thấy khó chịu nữa.” Tôi hoảng hốt, chống người ngồi dậy.
“Đang yên đang lành sao lại đột nhiên ngất đi.” Sở Giác không hiểu lắm, hỏi tôi.
Bạn thân muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ ủ rũ nhìn Sở Giác rồi nói: “Là anh ta đưa cậu tới b ệ n h v i ệ n.”
Tôi nhìn Sở Giác đang chân thành nhìn mình, hít một hơi thật sâu.
Tôi bảo bạn thân ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với Sở Giác.
Sau khi bạn thân rời đi, tôi ngó lơ cốc nước Sở Giác đưa cho mình, thản nhiên cất tiếng: “Lúc anh nghe lời mẹ, bỏ tôi lại đi du học, đó cũng là khoảng thời gian b ệ n h t r ầ m c ả m của tôi nặng nhất.”
Tôi nhìn Sở Giác đang tái mét mặt mày, người run lên bần bật, cười nói: “Anh biết không, khoảng thời gian đó tôi từng c ắ t c ổ t a y, uống t h u ố c ngủ nhưng tôi không c h ế t.”
Sở Giác nghe thấy tôi nói những lời ấy, anh ta bỏ cốc nước xuống, hoảng hốt muốn giải thích.
“Sở Giác, khó khăn lắm tôi mới sống tiếp được, anh tha cho tôi đi, đừng xuất hiện trong thế giới của tôi nữa.”
Tôi sức cùng lực kiệt, muốn nói to cũng chẳng còn sức.
Kể từ ngày hôm đó, quả thật Sở Giác không xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tôi cũng bắt đầu kế hoạch của mình.
Giống như những gì luật sư nói, vật đổi sao dời, đã hai mươi năm trôi qua, vật chứng đã không còn từ lâu, vả lại tinh thần của nhân chứng cũng không được ổn định, lời khai của bà ta không có hiệu lực pháp lý, tôi rất khó dùng pháp luật để trừng trị Liễu Quân.
Nhưng chắc chắn tôi sẽ đòi lại công bằng cho mẹ và em trai của mình.
Đáng sợ hơn cái c h ế t chính là mất đi trái tim, tôi muốn bà ta mất hết những thứ bà ta đã dồn biết bao tâm sức mới g iành giật được.
Tôi tìm người giả vờ hợp tác với An Hoà Toàn, cùng đầu tư vào một dự án.
Sau khi bị Lục Nghiễn làm cho bẽ mặt trong buổi tiệc lần trước, An Hoà Toàn nhanh chóng muốn trở mình dựa vào sức của mình, không muốn dựa dẫm vào vốn đầu tư của tập đoàn Lục Thị nữa.
Thế nên thậm chí ông ta cũng không điều tra kỹ mà dùng khoản t iền th am ô của công ty đi đầu tư dự án.
Tôi đứng ở đằng sau, lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện.
Mà dạo này Lục Nghiễn lại bắt đầu đi công tác.
Từ ngày chia phòng ngủ, chúng tôi sống như những người xa lạ, cũng không nói chuyện với nhau.
Thế nên với việc anh không có ở nhà, tôi tập mãi cũng thành thói quen.
Một sáng nọ của một tháng rưỡi sau tôi chợt nhận ra điều bất thường, tôi bị cơn buồn nôn đánh thức.
Không kìm được, tôi chạy vội vào trong nhà vệ sinh nôn, nôn ra cả nước chua.
Nôn đến mức người không còn sức lực, khi tôi ngồi bệt xuống đất, đột nhiên tôi nhận ra một chuyện, kỳ kinh tháng trước của tôi không tới, tháng này cũng tới trễ.
Sau khi nhớ ra chuyện này, trái tim của tôi bắt đầu đập thình thịch.
Trước đây vốn dĩ kỳ kinh của tôi cũng đã không đều, thế nên tháng trước không có tôi cũng chỉ nghĩ là do mình đang áp lực quá.
Nhưng kỳ kinh tháng này vẫn trễ, hơn nữa tôi cũng chưa từng có cảm giác buồn nôn mãnh liệt đến thế.
Tôi bất giác đưa tay sờ lên bụng dưới của mình, sống lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
12
“Các chỉ số trong m á u tăng gấp đôi, progesterone cũng rất nhiều, tính theo kỳ kinh cuối cùng thì chắc cô mang thai được khoảng 10 tuần rồi.” Bác sĩ khách sáo nói với tôi.
Tôi như bị g iáng một g ậy vào đầu, mặt mày tái mét.
Tôi mang thai rồi.
Đúng lúc này, tôi lại mang thai?
Bác sĩ nghĩ tôi không muốn có con, hơi thay đổi thái độ nói: “Nếu như cô không muốn có con thì nhanh chóng làm p h ẫ u t h u ậ t đi, phôi thai cũng lớn lắm rồi đấy.”
Một lúc sau tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cần, tôi cần đứa con này.”
Lúc về đến nhà đã là buổi chiều.
Tính toán thời gian, chắc hẳn đứa con này có trong lần cuối cùng của tôi và Lục Nghiễn.
Nhưng khi ấy tôi đã uống t h u ố c tránh thai, tôi lo sẽ ảnh hưởng không tốt tới con.
Thế là lại đi siêu âm.
Mọi thứ vẫn bình thường.
Bác sĩ nói chỉ cần đi khám thai định kỳ, thường thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Tôi ngồi trên chiếc sô pha, ánh nắng ấm áp chiếu vào căn biệt thự qua chiếc cửa sổ sát đất cực lớn, chiếu lên người tôi, rất ấm áp.
Tự dưng tôi lại có một cảm giác rất đỗi xa xôi.
Tôi vuốt ve bụng dưới của mình.
Trong đây là con của tôi, là đứa trẻ chảy trong mình dòng m á u của tôi, tôi sẽ không còn đơn độc nữa.
Nhưng với quan hệ hiện tại của tôi và Lục Nghiễn, sao tôi có thể cho con một môi trường phát triển tốt được?
Ba ngày sau, Lục Nghiễn trở về.
Trong lúc tôi đang ngủ.
Anh rón ra rón rén bước vào phòng, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
Do đang mang thai nên tôi thường đi tiểu đêm, khi anh hôn tôi, cũng là lúc tôi vừa mới chợp mắt chưa được bao lâu, thế nên tôi đã giật mình tỉnh lại.
Lục Nghiễn thấy tôi tỉnh lại, im lặng đứng dậy đình bỏ đi.
Tôi lập tức ngồi dậy, nói ra những lời mình đã chuẩn bị suốt mấy hôm nay.
“Lục Nghiễn, chúng ta ly hôn đi.”
Lục Nghiễn dừng bước, anh quay lại nhìn tôi, trên gương mặt lạnh lùng, góc cạnh đó còn có vẻ không tin.
“Em đang nói gì?” Anh hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/danh-cho-em-nhung-dieu-tot-dep-nhat/phan-3.html.]
Tôi đứng dậy đi tới, lặp lại một lần nữa: “Em nói chúng mình ly hôn đi.”
Cái bẫy giăng ra cho An Hoà Toàn cũng sắp thu lưới được rồi.
Tôi cũng nên giải quyết ổn thoả chuyện của mình.
Năm đó trong lúc Lục Thị phá sản, Lục Nghiễn lấy tôi vì muốn người cha sắp mất của mình yên lòng.
Mà tôi cũng đã cùng anh gây dựng lại sự nghiệp, trải qua biết bao vất cả, thế nên anh cho tôi một đứa con cũng không tính là thiệt.
Tôi muốn ly hôn với Lục Nghiễn, dẫn theo con, sống một cuộc sống mà tôi mong muốn.
Lục Nghiễn đè tôi lên cánh cửa, giống như đang cố kìm nén, gân xanh nổi đầy trên cổ, mặt anh cũng đỏ bừng nhưng động tác vẫn rất đỗi dịu dàng.
Anh nói: “Em đang mơ mộng hão huyền sao?”
“Không phải, em nghiêm túc. Anh tên tâm, em không cần tài sản, nếu như chúng ta…” Đang lúc tôi cố gắng muốn giải thích, nói nếu như chúng tôi ly hôn rồi, anh có thể lấy Bạch Ngưng, tiếp nối mối lương duyên thì đã bị Lục Nghiễn cắt lời.
“Đừng nói nữa! Đừng chọc giận anh, An Ninh.” Lục Nghiễn buông tôi ra, lùi về phía sau hai bước, thở dốc, bàn tay cũng không kiềm chế đang được run lên bần bật.
“Anh ra ngoài một lát.” Bước vài bước, Lục Nghiễn bỏ lại câu đó rồi đi xuống dưới nhà.
Không lâu sau tôi nhìn thấy chiếc xe của Lục Nghiễn lao ra ngoài.
Tôi quay về giường, sờ bụng dưới.
Khoé mắt cay cay, trái tim đau thắt lại.
Rõ ràng người muốn ly hôn là tôi, tại sao tôi lại khó chịu đến thế?
Hơn hai giờ đêm, tôi nhận được điện thoại của Lục Nghiễn.
Tôi mơ mơ màng màng, vốn định không nghe nhưng run rủi thế nào tôi vẫn bắt máy.
Đối phương vừa lịch sự vừa khách sáo nói ra thân phận của mình, nói mình là quản lý của quán bar.
Lại nói rõ tình huống, bảo Lục Nghiễn đang say mèm nằm ở quán bar của bọn họ, họ sắp tan làm rồi nhưng Lục Nghiễn vẫn không chịu đi, chỉ đưa điện thoại cho anh ấy, nói có giỏi thì bảo vợ anh tới đón anh đi.
Thế nên anh ấy mới gọi điện thoại cho tôi.
Tôi vốn định không quan tâm đến nhưng do đêm hôm bị đánh thức, hơi gắt gỏng.
Nhưng nhớ tới chuyện năm đó vì muốn giành được dự án, Lục Nghiễn đã uống nhiều đến nỗi xuất huyết dạ dày.
Nguyệt
Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng tôi vẫn đi đón Lục Nghiễn.
Lúc tôi tới nơi, quán bar rất yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Lục Nghiễn.
Anh đang nằm bò lên bàn, rõ ràng đã say đến mức mơ màng, nhưng tay vẫn cầm chặt chai r ư ợ u.
Tôi nói rõ lý do mình đến đây với quản lý, thanh toán xong xuôi, tôi đi tới định kéo Lục Nghiễn dậy.
Nhưng anh vẫn nằm im ở đó, không chịu phối hợp giống như trước đây, tôi hơi tức giận.
“Lục Nghiễn, anh còn không đứng dậy nữa là em đi đấy.” Tôi tức giận nói với Lục Nghiễn đang nằm bò trên bàn.
Vừa mới nói xong, mới nãy Lục Nghiễn còn đang nhắm mắt sống c h ế t không chịu đứng dậy giờ lại mở choàng mắt ra.
“Em đừng đi.” Lục Nghiễn nắm cổ tay tôi, khóe mắt hoen đỏ: “Em đừng đi, anh xin em.”
Tôi chưa từng nghe thấy giọng điệu hèn mọn đó?
Dù cho năm đó có bị chủ nợ k ề d a o vào cổ, Lục Nghiễn cũng chưa từng van xin bọn họ.
Hôm nay anh lại dùng giọng điệu đó xin tôi đừng đi.
Lúc tôi còn đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng lại, Lục Nghiễn đã đè tôi lên ghế, gục đầu lên n.g.ự.c tôi, ôm tôi rất chặt.
“Anh không thể để em đi được, cả đời này cũng không thể, em đi rồi anh biết phải làm sao? An Ninh, anh cố gắng làm việc chỉ vì muốn cho em một cuộc sống tốt hơn, anh muốn có con với em, như thế em sẽ không muốn đi nữa… Em biết không, mỗi lần về nhà trông thấy em đang đợi anh, anh thấy rất vui. Anh thật sự rất yêu em, rất thích em, tại sao em không thể ngoảnh đầu lại nhìn anh…”
Lục Nghiễn lẩm bẩm, tôi thấy trước n.g.ự.c mình ươn ướt.
Lục Nghiễn khóc rồi sao? Anh thích tôi? Lục Nghiễn vẫn luôn thích tôi?
Khi tôi ngạc nhiên vẫn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên bụng dưới đau thắt.
Tôi tái mét mặt mày, vô thức muốn đẩy Lục Nghiễn ra.
Nhưng thấy tôi muốn đẩy mình ra, anh càng ôm tôi chặt hơn.
Tôi đau đớn, tái mét mặt mày nói: “Lục Nghiễn, em mang thai rồi, bây giờ bụng em đang rất đau.”
Nghe thế, Lục Nghiễn ngẩng phắt đầu lên, ngơ ngơ ngác ngác nhìn tôi
13
Bác sĩ nói tôi có nguy cơ sinh non, phải giữ khỏi s ảy thai, nằm viện tĩnh dưỡng một tuần.
Sau khi dặn dò xong những việc cần chú ý, bác sĩ mới rời khỏi phòng bệnh.
Lục Nghiễn đứng bên cạnh giường, nhìn tôi đang nằm trên giường bệnh, một lúc sau anh mới nói: “Anh đi rửa mặt.”
Lúc nằm một mình trong phòng bệnh, tôi đặt tay lên bụng dưới.
Vừa rồi bác sĩ nói do tôi quá lao lực.
Chắc là khoảng thời gian này do chạy đôn chạy đáo khắp nơi nên mới thế.
Tôi dịu dàng vuốt ve bụng dưới của mình.
Con yêu, xin lỗi con, thời gian qua mẹ không để ý đến con, con phải ở bên mẹ, chắc chắn sau này mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.
Lúc tôi mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, Lục Nghiễn mới quay lại.
Mùi r ư ợ u trên người anh gần như đã bay đi hết, anh cũng đã tỉnh táo trở lại.
“Lục Nghiễn, em muốn đi vệ sinh…” Tôi mơ màng nói.
Từ khi mang thai, tôi hay đi tiểu đêm, đến giờ đêm nào cũng phải đi một hai lần.
“Được, em em em ngồi im đó, anh bế em đi.” Lục Nghiễn lập tức cúi người, hơi lúng túng muốn bế tôi lên nhưng thử vài tư thế anh lại sợ làm hại tới tôi.
Cuối cùng anh dịu dàng bế tôi dậy.
Sau khi đi vệ sinh xong quay về, tôi cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
“Em có muốn uống nước không?” Lục Nghiễn hỏi.
“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu.
Uống nước sẽ lại tiểu đêm nhiều hơn.
Lục Nghiễn im lặng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi.
“Tại sao em không nói chuyện mình đã mang thai cho anh biết mà lại đề nghị ly hôn.” Lục Nghiễn hỏi.
Tôi nhìn bộ âu phục nhăn nhúm trên người Lục Nghiễn và mái tóc rối bù của anh, tự dưng lại thấy hơi ấm sức.
“Chẳng phải là do em nghĩ anh không thích em, vẫn còn thích cái cô Bạch Ngưng kia sao?” Tôi bĩu môi, càng nói càng thấy ấm sức.
“Anh đã không yêu em, tại sao em phải ở bên cạnh anh? Em cầm tiền, dẫn theo con, sống như thế không tốt hơn sao…”
“Không được.” Lục Nghiễn nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt sáng rực: “An Ninh, anh sẽ không để em đi đâu, trừ phi anh c h ế t.”
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Anh nghiêm túc đấy.”
Tôi nhất thời nghẹn họng.
Dường như ý thức được điều gì đó, anh hỏi vặn lại: “Sao em lại biết Bạch Ngưng?”
Em: “...”
Tôi có thể nói là trước khi kết hôn với anh tôi đã điều tra anh rõ ràng không?
“Em hơi buồn ngủ rồi.” Tôi nhắm mắt lại, kéo chăn lên, không nghe gì nữa.
Lục Nghiễn mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng, cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, mười ngón tay đan nhau.
“Vợ ơi, sau này chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau được không, anh làm không tốt chỗ nào em cứ việc nói thẳng với anh. Anh và Bạch Ngưng cũng không như những gì em nghĩ đâu, Buổi tiệc hôm đó, anh gọi cô ta đến ra ngoài nói chuyện là bảo cô ta đừng có ăn nói lung tung, từ đầu tới cuối anh chỉ có một mình em.”
“Anh muốn sống hạnh phúc bên em, hạnh phúc bên nhau cả đời, kiếp sau cũng thế, kiếp sau nữa cũng thế, sau sau nữa…”
“Sếp Lục, sao hôm nay anh lại lắm lời vậy.” Tôi buồn cười, mở mắt ra nhìn Lục Nghiễn.
Lục Nghiễn thấy tôi không giả vờ ngủ nữa cũng cười theo.
“Sau này chúng ta phải sống thật hạnh phúc.” Anh cúi người hôn tôi.
Tôi nhìn Lục Nghiễn, một lúc lâu sau mới nói: “Vâng ạ.”
Hôm sau bà Thu bay về nước, còn xách theo túi lớn túi nhỏ.
Lúc tôi đang nằm trên giường bệnh, Lục Nghiễn vẫn đang say sưa đọc truyền cảm sách thai giáo.
Giọng nói nghiêm nghị nhưng lại cố nói một cách truyền cảm, nghe hơi buồn cười.
Tôi bảo anh đừng đọc nữa nhưng anh vẫn rất kiên trì, còn nói mình đã lên mạng tìm hiểu rồi, làm thế này không chỉ có thể dạy con từ khi còn trong bụng mẹ mà còn có thể để con làm quen với giọng nói của anh, đợi sau khi con ra đời, anh mới có thể dỗ con không khóc được.
Tôi đành phải nghe theo ý anh.
“Ôi chao, con yêu của mẹ, mau để mẹ xem nào.” Bà Thu bỏ đống đồ trong tay xuống, nựng má tôi, sau đó hôn lên trán tôi: “Con yêu giỏi quá.”
Tôi đã quá quen với sự nhiệt tình của bà Thu nhưng Lục Nghiễn thì vẫn chưa quen lắm, anh không lui lấy giấy lau trán cho tôi, nhắc nhở: “Mẹ, đây là vợ con mà.”
Tôi: “...”
Bà Thu: “...”