Dân Nữ Làm Hoàng Hậu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:08:24
Lượt xem: 156
Ta không biết mình đã đi bao lâu, nhưng ta đã đến đích. Cuối đường chỉ có một bức tường, trên tường treo một ngọn đèn dầu, ta thử xoay vài lần thì có một cánh cửa mở ra. Ta do dự một lúc rồi thận trọng bước vào.
Có rất nhiều sương mù, khiến cho việc nhìn rõ rất khó khăn. Ta bước từng bước về phía trước, bỗng nhiên dưới chân ta trống rỗng, ta rơi xuống một hồ nước nóng. Một tiếng “bụp” vang lên, tạo thành những tia nước b.ắ.n tung tóe.
Ta hét lên, vùng vẫy mấy lần thì thấy mực nước chỉ đến ngang thắt lưng. Ta lau những giọt nước trên mặt, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau đưa ra bịt miệng ta lại. Ta sợ hãi đến mức dùng cùi chỏ đánh vào n.g.ự.c người đó. Người nọ kêu lên một tiếng, dùng tay kia thật siết chặt hai tay ta.
Hắn không mặc quần áo, làn da nóng bỏng của hắn áp vào cơ thể ta khiến cho khuôn mặt của ta nhanh chóng đỏ bừng.
“Hoàng Thượng, người không sao chứ ạ?” Một giọng nói vang lên từ đầu bên kia của hồ.
"Trẫm không sao, các ngươi đi ra ngoài trước đi, không có sự phân phó của trẫm thì không ai được phép vào."
"Vâng."
Một nhóm cung nữ lần lượt đi ra, Hồ Diên Thác buông tay ra, ta quay lại trừng mắt nhìn hắn. Hắn trần truồng, tóc ướt xõa trên vai, trên mặt có rất nhiều bọt nước.
Ta chợt nhớ ra đây là hồ Ngọc Tuyền, nơi Hoàng Thượng và các phi tử tắm rửa.
Hồ Diên Thác xoa xoa bụng nói: “Ra tay nặng thật.” Một lúc sau, hắn lại nói thêm: “Nàng đúng thật không an phận, ta bảo nàng tụng kinh, nàng lại lật tung Phật đường lên, nhưng nàng vậy mà cũng đủ thông minh mới tìm được mật đạo đấy."
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tán dương. Trong lòng ta còn nghi ngờ mình đã nhìn lầm rồi, mấy ngày trước, hắn còn hận không thể xé nát ta ra. Tại sao hôm nay hắn lại đột nhiên mỉm cười, quên đi mọi mối hận thù như vậy?
Ta tò mò hỏi: “Tại sao lại có một lối đi bí mật dẫn đến hồ Ngọc Tuyền trong Phật đường? Hoàng…Hoàng Thượng sai người đào nó để có thể nhìn trộm các tiểu ni cô tiến cung lễ Phật sao?”
Hồ Diên Thác dở khóc dở cười, thấp giọng nói: "Nguyễn Tâm Nhu, ta là loại người như vậy sao?"
Ta cau mày nghĩ, khó trách Hồ Diên Thác không tuyển thêm người cho hậu cung, nguyên lai là do hắn có khẩu vị mạnh như vậy.
Ta gật đầu trịnh trọng, nói: "Đúng vậy, chắc chắn là như vậy."
"Nguyễn Tâm Nhu!" Hắn làm bộ muốn đánh ta, ta vội vàng che đầu lại, nhưng đợi một hồi, nắm đ.ấ.m của hắn vẫn không rơi xuống.
Ta cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ cổ đến tận tai hắn đều đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
"Người có chuyện gì vậy?"
Mộng Mộng
“Không sao.” Hắn nhìn đi chỗ khác.
Ta cảm thấy hắn đúng là khó hiểu, ta vô tình cúi đầu xuống, chợt nhận ra cả người mình ướt sũng, lớp vải dính chặt vào người, bộ n.g.ự.c như ẩn như hiện.
Ta chợt hiểu tại sao hắn lại đỏ mặt, mặt ta cũng đỏ bừng.
"Khụ khụ." Hắn ho khan mấy cái, nói: "Bên kia có một bộ quần áo, nàng mặc vào rồi nhanh chóng trở về đi, đừng để người khác phát hiện."
Ta lặng lẽ di chuyển đến mép hồ, leo lên, thay quần áo nhanh nhất có thể, Hồ Diên Thác vẫn luôn rất quân tử mà quay lưng lại với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dan-nu-lam-hoang-hau/chuong-3.html.]
Ta đi tới cánh cửa bí mật bên cạnh, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, sau đó ta lại đi về ngồi xổm xuống bên cạnh hồ, lời lẽ hết sức chính đáng nói: “Việc Thục phi sảy thai không liên quan gì đến thiếp, người phạt thiếp tụng kinh thật sự không công bằng chút nào.”
"Ta biết." Hắn mỉm cười.
Ta sửng sốt, không hiểu ý hắn là gì. Lúc này, hắn đột nhiên đứng dậy, nắm lấy bả vai ta rồi hôn ta.
“Sau này nàng sẽ hiểu.” Môi hắn lướt đến tai ta, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ nàng chỉ cần nhớ rằng dù thế nào đi chăng nữa, nàng là Hoàng Hậu duy nhất của ta, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
4
Hồ Diên Thác thực sự rất khó hiểu, lúc thì lạnh lùng với ta, lúc thì lại dịu dàng và trìu mến. Ta nghi ngờ hắn mắc phải một căn bệnh lạ không rõ nguyên nhân, khiến tính cách của hắn hoàn toàn khác.
Ta khoanh chân ngồi trên đệm bồ hương, lúc này có một cung nữ bưng hộp thức ăn bước vào hành lễ: “Hoàng Hậu nương nương cát tường, nô tỳ tới đưa cơm cho nương nương.”
Ta ậm ừ một cách thờ ơ. Dù sao thì đó cũng là những món chay nhạt nhẽo như rau xanh và đậu phụ nên ta cũng chẳng mong đợi gì cả. Nàng ta lấy thức ăn ra đặt lên bàn, ta liếc nhìn thì thấy vậy mà lại có vịt bát bảo và cá sữa phi lê.
Ồ, mặt trời mọc ở hướng Tây sao, lương tâm của Hồ Diên Thác đã trỗi dậy.
Ta cử động ngón trỏ, cầm đũa chuẩn bị ăn, chợt nhận ra sắc mặt của tiểu cung nữ có vẻ lo lắng, đầu không ngừng cúi xuống, toàn thân run rẩy. Ta liếc nhìn đống đồ ăn trên bàn, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Ta đặt đũa xuống, đứng trước mặt cung nữ, nàng ta càng run rẩy kịch liệt hơn, giống như một cái sàng.
"Tên ngươi là gì?" Ta hỏi.
Nàng ta quỳ mạnh xuống đất, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy đến mức không thể nói ra thành lời.
Ta xắn tay áo lên định nghiêm hình bức cung. Đột nhiên, cửa Phật đường “rầm” một tiếng, bị phá tung ra, Hồ Diên Thác cùng ba, năm tên thị vệ lao vào.
Ta chưa bao giờ thấy hắn hoảng sợ đến thế.
Ánh mắt hắn hướng về khuôn mặt và từng tấc trên cơ thể ta, dường như có rất nhiều điều muốn nói. Ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn chằm chằm hắn một cách khó hiểu.
Hắn lại liếc nhìn thức ăn còn nguyên vẹn trên bàn, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt quan tâm liền trở nên lạnh lùng, nói từng chữ: “Hoàng Hậu coi thường cung quy, ăn mặn trong Phật đường, giam giữ trong thời gian nửa tháng kể từ bây giờ."
Cái gì?! Lại còn thêm nửa tháng nữa! Ta tức giận nói: "Người không có mắt sao? Thiếp còn chưa ăn một miếng nào. Hơn nữa, không phải là thiếp muốn ăn, nàng ta.” Ta chỉ vào tiểu cung nữ: “Nàng ta đưa đồ tới đây, không phải chuyện của thiếp."
“Không biết ăn năn hối cải, thêm năm ngày nữa.”
Ta tức giận đến nổi muốn nổi trận lôi đình, gân xanh nổi hết lên, nhưng ta không dám nói nữa, phồng má, trừng mắt liếc nhìn Hồ Diên Thác. Hắn nháy mắt, một tên thị vệ đi tới mang tiểu cung nữ kia đi. Ta thật sự rất nghi ngờ rằng tất cả những điều này là một cái bẫy của hắn, có phải là do ta đã vô tình phát hiện ra chuyện về lối đi bí mật của hắn không?
Hồ Diên Thác ra lệnh cho thêm nhiều lính canh bên ngoài Phật đường, đồng thời ra lệnh cho Đại Hà cô cô và thái giám Tô công công giám sát ba bữa một ngày của ta, hắn nói: "Tuyệt đối không được có chút dấu vết nào của thịt."
Ta tức giận đến mức có thêm vài nếp nhăn ở khóe mắt.
Kỳ thật ta cũng không phải là người ham ăn thịt, nhưng Hồ Diên Thác lại lấy lòng tiểu nhân đi đo dạ quân tử, ta cảm thấy nếu không ăn mấy miếng thịt thì sẽ rất có lỗi với mấy cái tội danh mà hắn định cho ta.