ĐÀN ANH NGỖNG LỚN - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-15 12:23:13
Lượt xem: 1,778
Vừa nói anh chàng vừa đưa tay về phía tôi, tôi không biết tại sao lại nắm lấy tay anh chàng, nhưng tôi luôn cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt, như có ai đang nhìn mình.
Tôi thở dài, cong lưng bước chậm về phía trước.
Đột nhiên tôi cảm thấy sức nặng trên lưng nhẹ vớt. Khi tôi quay lại, tôi nhận ra Hứa Lạc đã trực tiếp nhấc chiếc túi sau lưng tôi lên.
"Cặp có nặng quá không? Để tôi xách giúp cậu."
Anh chàng cởi chiếc túi trên lưng tôi ra một cách, thần bí đến gần tôi: “Gần đây có một rừng hồng. Hồng rất ngon, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi hái.”
Nghĩ đến quả hồng, tôi lập tức tràn đầy sinh lực trở lại.
Có thực mới vực được đạo, không có đàn ông thì ăn no mới là quan trọng nhất.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Nhìn thấy vẻ tham ăn của tôi, Hứa Lạc lén mỉm cười.
12
"Thẩm Chi Ý, đi thôi!" Hứa Lạc nhắc nhở tôi.
Tôi đặt cặp xuống, chuẩn bị đi hái hồng cùng anh chàng, nhưng Tống Tư Niên đã ngăn tôi lại.
"Chi Ý, em đi đâu vậy? Đừng chạy một mình, nguy hiểm lắm."
Hứa Nhạc đứng trước mặt tôi: “Đàn anh, cậu ấy không đi một mình, tôi và Chi Ý đi cùng nhau.”
Hứa Lạc nháy mắt với tôi, tôi lập tức hiểu ra, kéo tay áo Hứa Lạc: "Đàn anh, bọn em đi rồi về nhanh thôi."
Ánh mắt của Tống Tư Niên dừng lại trên bàn tay của tôi đang nắm áo Từ Lạc, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Hứa Lạc quả thật đã không lừa tôi. Đúng như cậu ấy nói, có một khu rừng hồng khổng lồ.
Trước khi tôi kịp phản ứng lại, anh chàng đã trèo lên cây bằng cả tay cả chân.
"Này, Chi Ý, nhận lấy này."
Tôi vừa ngẩng đầu lên, Hứa Lạc đã ném quả hồng vào người tôi, tôi mỉm cười bắt lấy từng quả một.
Chỉ khi ôm đống hồng trên tay tôi mới nhận ra một vấn đề. Những cây hồng này trông giống như là do người khác trồng
Tôi hét lên với Hứa Lạc: "Hứa Lạc, hồng này hình như được người ta trồng ở đây. Bọn mình hái được không thế?”
Từ Lê từ trên cây nhảy xuống, đặt ngón trỏ lên môi tôi: "Suỵt, tí nữa thì bị bắt rồi."
"Hả! Thế chẳng phải chúng ta đang đi ăn trộm sao?" Hứa Lạc cầm túi hồng trên tay tôi, kéo tôi bỏ chạy.
Gió gào thét, tim tôi bị kích thích đập mạnh, giọng nói của Hứa Lạc vang lên rõ ràng: “Chạy đi.”
Khi chạy về đến trại, cả hai chúng tôi đều thở hổn hển vì kiệt sức. Lúc tôi và Hứa Lạc nhìn nhau, cả hai cùng cười.
"Thế nào? Vui không?" Hứa Lạc đưa cho tôi một chai nước, tôi tu một phát hết chai, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tôi gật đầu.
Thực ra lúc rời đi, Hứa Lạc đã để hai trăm tệ vào gốc cây.
Vừa ăn những quả hồng ngọt ngào mềm mại, tôi vừa cười khúc khích trước những câu đùa của Hứa Lạc.
Hứa Lạc ngồi dưới đất nghỉ ngơi, tóc rối bù trên trán, ánh nắng chiếu vào mặt làm chói mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dan-anh-ngong-lon/chuong-7.html.]
Tất cả mọi chuyện về đàn anh đều bị bỏ lại sau đầu.
Thật tốt khi có một người bạn như thế này. Nỗi buồn buổi sáng đều tan biến đi hết.
13
"Đã đến giờ ăn rồi. Đàn anh đã nấu cả bàn tiệc hải sản rồi kìa."
Dựng lều xong, tôi đói quá nên chạy tới ngay.
“Wow, mùi thơm quá, đúng là đàn anh không phụ lòng em mong đợi mà.”
Tôi nuốt khan, bụng cồn cào. Vừa đưa đũa về phía đĩa hải sản, Tống Tư Niên đã đánh bật đôi đũa của tôi đi.
"Em không được ăn cái này."
Tống Tư Niên vừa nói vừa mang hải sản đến cho cô gái ngọt ngào ở cách xa tôi nhất.
“Tại sao?” Tôi cảm thấy hơi khó chịu.
"Em vừa mới ăn nhiều hồng quá. Ăn hải sản sẽ..."
"Không ăn thì không ăn. Chúng ta ăn cánh gà đi."
Hứa Lạc ngắt lời đàn anh, đưa cánh gà đến trước mặt tôi.
Đối mặt với cánh gà nướng tỏi thơm lừng, tôi lại thấy mất hứng ăn, cảm thấy nó không còn hấp dẫn nữa.
Không ăn thì không ăn, có gì to tát đâu?
"Em no rồi."
Tôi đứng dậy.
"Em vừa ăn quá nhiều hồng nên giờ no rồi."
Tôi khịt mũi với Tống Tư Niên, quay người đi vào lều của mình.
Núp trong chăn, tôi vừa khóc vừa nhắn tin cho Lâm Viễn.
Thiết Mộc Lan
[Hu hu hu Lâm Viễn, đàn anh có bạn gái rồi.]
[Tiểu Viễn, mình buồn quá. Cánh gà rất ngon mà mình không thấy nó hấp dẫn nữa].
[Tiểu Viễn, mình sắp c.h.ế.t rồi à? Đột nhiên mình cảm thấy dù đồ ăn có ngon đến đâu cũng không thể ngon bằng đàn anh, nhưng, mình không có cơ hội.]
Sau khi trút giận, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình và đọc tin nhắn của Lâm Viễn.
[Thẩm Chi Ý, đầu cậu ngứa quá à?]
[Gì chứ? Mình gội sạch sẽ lắm đó, làm gì ngứa.]
[Không ngứa mà mình thấy cậu mọc não yêu đương thế?]
[.....]
[Bye bye, lần sau chú ý cư xử tốt hơn! Vui lên, mình có nhiều tài nguyên lắm, lúc nào có thời gian mình sẽ tìm cho cậu một anh tốt hơn. Đừng để mình coi thường cậu đấy.]
Tôi còn chưa kịp buồn bã thì đã có người ở bên ngoài gọi tôi.
"Chi Ý?"