Dầm Mưa Trong Hồi Ức - 18,19,20: Là ai đã từng thề thốt sẽ chờ tôi, cuối cùng lại quên sạch người lẫn tên?
Cập nhật lúc: 2025-01-22 13:19:14
Lượt xem: 1,824
18.
Tống Vô Hối nhanh chóng đuổi theo, vừa đi vừa giải thích suốt cả quãng đường.
"Sao tự nhiên lại giận? Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là lỗi của anh."
Tôi tức giận nói: "Cậu lừa tôi?! Tại sao lại lừa tôi?"
"Chẳng phải anh chỉ muốn chọc ghẹo tôi, cố ý hôn tôi, nhìn tôi bị quay vòng vòng rất thú vị phải không?"
Tống Vô Hối phản bác: "Không phải, ai nói anh hôn em là để trêu đùa? Bộ não anh bị gặm mất rồi à?"
Lại cái giọng điệu ngang ngược quen thuộc ấy.
"Hơn nữa, chẳng phải chính em hạ cổ tình lên anh sao? Không phải vì em cũng thích anh, nên mới dùng thủ đoạn này..."
Nói đến đây, anh ta quay mặt đi, vành tai đỏ bừng: "Dù gì thì hành động này đúng là hơi quá đáng."
Tôi im lặng một lúc, lấy điện thoại ra, bình tĩnh đưa cho anh ta xem:
"Không, chỉ là tôi thua cược. Họ bắt tôi hạ cổ lên người tôi ghét nhất."
Tống Vô Hối: "..."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Tôi: "..."
Tôi: "Xin lỗi."
Tống Vô Hối: "Không tha thứ."
Anh ta thở dài một hơi: "Tôi cứ tưởng chờ được đến lúc trời quang mây tạnh, ai ngờ mặt trăng vẫn lạnh lẽo như sắt đá."
Tôi hiểu ẩn ý của câu nói ấy, trong đầu toàn là: "Làm sao có thể."
Cảm giác lúng túng, bối rối kéo đến: "...Anh nói anh thích tôi? Tại sao?"
"Hồi nhỏ em trèo lên cây không xuống được, là tôi đi tìm người lớn bế em xuống. Em rơi xuống hố cũng là tôi kéo em lên. Vì sợ côn trùng mà không dám làm bài tập, tôi là người giúp em làm."Tống Vô Hối xoa trán: "Anh cũng không ngờ em lại quên sạch mọi thứ như vậy."
"Giang Huyền, em giỏi lắm."
19.
Tôi không quên.
Tôi nhớ lại rồi.
Hồi nhỏ ở nhà Nhị Trưởng Lão bên cạnh, có một đứa trẻ bằng tuổi tôi. Nhưng khi đó cả hai còn nhỏ, chỉ gọi nhau bằng biệt danh. Tôi chỉ nhớ cậu ấy được gọi là Tiểu Thất, vì cậu ấy đứng thứ bảy trong đám trẻ con, cũng là người ít nghịch ngợm nhất.
Còn tôi thì khác, tôi rất phá phách.
Nếu ví von, có thể nói tôi là "chó Husky" trong đám trẻ Vu nhân.
Các Trưởng Lão lo lắng công chúa nhỏ tự chuốc họa vào thân nên cố ý tìm một đứa trẻ ngoan ngoãn hơn để trông chừng tôi.
Người đó chính là Tiểu Thất.
Tôi và Tiểu Thất từ nhỏ đã không ưa nhau, đặc biệt thích cãi vã. Vì cậu ấy được người lớn phái đến giám sát tôi, tôi luôn cho rằng cậu ấy là kẻ phản bội trong đám trẻ con, vô cùng ghét cậu ấy.
Nhưng Tiểu Thất chẳng quan tâm.
Cậu ấy thoải mái hơn các Trưởng Lão nhiều, chỉ cần tôi không làm mình bị thương, cậu ấy mặc kệ tôi làm gì.
Vì muốn tránh mặt Tiểu Thất, tôi rượt đuổi một con thỏ và lạc vào hậu sơn, không may giẫm phải bẫy thú.
Người lớn từng dặn dò, nếu đi một mình trong rừng, tuyệt đối không được kêu la. Vì điều đó không chỉ làm tiêu hao sức lực, mà còn có thể thu hút mãnh thú.
Khi tôi thử trèo ra vô số lần không thành, chỉ có thể ôm chặt bùa hộ thân mẹ tôi cho và co rúm người lại run rẩy, thì bất chợt nghe thấy giọng nói của Tiểu Thất dẫn người đến tìm tôi.
Tôi không biết cậu ấy đã tìm kiếm tôi bao lâu, nhưng khi gặp được cậu ấy, cậu ấy còn nhếch nhác hơn tôi.
Cuối cùng, cả hai chúng tôi đều bị phạt.
Hình phạt của Tiểu Thất nặng hơn vì cậu ấy không trông nom tôi cẩn thận, bị Nhị Trưởng Lão đánh mấy roi.
Tôi buồn đến mức phát khóc, luôn miệng nói không được trách cậu ấy, là lỗi của tôi, là lỗi của tôi. Là do tôi nghịch ngợm, không biết chừng mực.
Tiểu Thất nằm trên giường dưỡng thương, nghe vậy thì khẽ cười, hơi thở vẫn chưa ổn định: "Nghịch ngợm một chút cũng không sao, em còn nhỏ thế này, sau này vai gánh trách nhiệm nặng nề, cứ vui vẻ một chút đi."
"Nhưng em phải nhớ, lần sau làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả. Lỡ như anh... không kịp đến thì sao?"
Tôi vừa nức nở vừa gật đầu thật mạnh.
Sau đó mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Thất đúng là tốt lên rất nhiều, gần như không rời nhau nửa bước.
Tôi chạy quanh cây cổ thụ lớn, bắt được côn trùng thì vui sướng hét toáng lên, chơi mệt thì nằm ngủ trên thảo nguyên vô tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dam-mua-trong-hoi-uc/181920-la-ai-da-tung-the-thot-se-cho-toi-cuoi-cung-lai-quen-sach-nguoi-lan-ten.html.]
Tỉnh dậy luôn thấy trên người mình có thêm một tấm chăn.
Tôi nghịch ngợm, vừa quay đầu lại, luôn thấy cậu ấy mỉm cười đứng phía sau.
Tiếc thay, khi mối quan hệ vừa tốt lên chưa được bao lâu, Nhị Trưởng Lão đã dẫn Tiểu Thất chuyển đi, nghe nói là đến một nơi rất xa, không biết khi nào mới gặp lại.
Vừa mới bắt đầu trân trọng, đã phải mất đi.
Không gì đáng tiếc hơn thế.
Trước khi cậu ấy chuyển đi, tôi ngồi trên bãi cỏ trò chuyện với cậu ấy. Khác với các Vu nhân khác, sau khi trưởng thành, trên cổ tay tôi sẽ có một bông hoa phức tạp được khắc lên, để tượng trưng cho thân phận đặc biệt.
Chỉ là vì tôi chưa đủ tuổi, nên chưa bắt đầu thực hiện.
"...Thật sự phải đi sao? Anh còn chưa được thấy hoa Ất trên tay tôi."
Tiểu Thất cũng có chút buồn, nhưng vẫn cười nói: "Rồi sẽ được thấy."
Cậu ấy nói: "Rồi sẽ gặp lại."
20.
"Vậy anh là Tiểu Thất?" Tôi thật sự rất ngạc nhiên, nghiêm túc so sánh người trước mặt với hình ảnh cậu bé trong ký ức của mình, rồi lại cảm thấy rất hợp lý: "Không lạ gì từ nhỏ đến lớn anh luôn làm người ta ghét."
Tống Vô Hối im lặng: "Là ai đã từng thề thốt sẽ chờ tôi, cuối cùng lại quên sạch người lẫn tên?"
Tôi không biết trả lời sao. Nhưng tôi vẫn nhớ một chút.
Vì vậy tôi kéo tay áo lên, lộ ra mặt trong của cổ tay trắng ngần, cho anh ta thấy hoa văn đen đỏ xen kẽ, kỳ dị và quyến rũ của mình.
Anh ta hơi ngẩn ra, sau một lúc mới cười khẽ, như thể vừa nghe được một điều gì rất vui.
Đại tế sư đã nói, thứ này không thể dễ dàng cho người khác xem.
Tôi hơi ngượng ngùng vì nhận ra mình vừa làm điều không nên, định rút tay lại nhưng Tống Vô Hối nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa trên hình xăm của tôi.
"Giống em lắm." Anh thì thầm: "Rất đẹp."
"Vậy thì..." Anh chuyển đề tài: "Khi nào em mới thật sự làm vợ tôi?"
Tôi mặt đỏ tai hồng, vội vàng rút tay lại: "Ai cho phép anh gọi như vậy!"
...Quả nhiên tôi vẫn ghét Tống Vô Hối nhất!
Phiên ngoại:
Khi Vũ Chi đến đón tôi về tộc Vu, anh ấy vẫn chưa biết về thân phận của Tống Vô Hối.
Tôi đứng ở cổng trường, trò chuyện một lúc với anh ấy rồi hỏi về tình hình của anh ấy và bạn trai cũ, nhưng anh ấy không muốn nói thêm.
Tôi không hài lòng: "Tôi nói anh sao phải cứ chấp nhặt một người như vậy? Nếu anh ấy không được thì đổi người khác đi, có bao nhiêu người theo đuổi anh mà. Tại sao anh cứ thích anh ta? Tôi nói anh không bằng cứ hạ hai cái cổ cho người ta đi."
"Hạ cái gì? Anh vẫn chưa học khôn à?" Đột nhiên một giọng nói chen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, một ai đó từ phía sau thò đầu ra, áp vào cổ tôi.
Đó là Tống Vô Hối.
Anh ta nói gì cũng muốn đưa tôi về, vừa tan học đã chạy ra, giờ vẫn còn thở hổn hển.
"Mẹ kiếp! Anh có thể đừng đem chuyện của chúng ta nói với người ngoài được không?"
Vũ Chi "Tsk" một tiếng, không hài lòng nhìn tôi, rồi quay sang Tống Vô Hối nói: "Anh bạn, tôi không biết cậu đã biết những gì, nhưng làm ơn giữ kín chuyện này, dù sao chúng tôi là tộc Vu..."
"Anh ấy là Tiểu Thất!" Tôi vui mừng hét lên với Vũ Chi.
"...Cái gì?" Sau một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, anh đã không thể kiềm chế sự vui mừng: "Là cậu sao?"
Rốt cuộc tôi cũng đã nói qua, hồi nhỏ Tống Vô Hối rất trầm tính, không thích nói chuyện. Ngoài tôi ra, quan hệ của Vũ Chi và Tiểu Thất cũng khá tốt.
...
Ngày hôm ấy trời xanh trong, ánh nắng rực rỡ. Mọi người qua lại đông đúc, nhưng họ dường như chẳng chú ý gì, chúng tôi nói chuyện rất lâu.
Có người nói, gặp lại người xưa mà không nhận ra là một sự tiếc nuối.
Nhưng mà có sao đâu?
Chỉ cần ký ức không phai mờ, được cất giấu trong sâu thẳm tâm trí, chỉ cần một chút gợi nhớ cũng đủ để khơi lại những bức tranh ký ức đầy sắc màu, lật lại một lần nữa, mọi thứ vẫn sống động.
Vẫn có thể nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.
Vào lúc đó, nhận ra người bên cạnh chính là người cũ.
Chắc hẳn đó sẽ là một niềm vui khác.
(Hoàn).