Đám Cưới Của Ông Đây, Ai Dám Phá - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-26 11:29:16
Lượt xem: 832
Tôi nghĩ Tống Thành sở dĩ trở thành chú rể câm, có lẽ là do ảnh hưởng từ cách giáo dục của gia đình.
Tôi ngồi bên cạnh Tống Thành cười ngây ngô, mẹ chồng liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu rồi cũng cười nói:
"Tô Tô đừng lo, nếu con trai mẹ phá sản thì mẹ nuôi con, mẹ đáng tin hơn nó nhiều."
"Vậy con xin cảm ơn mẹ trước ạ."
Tống Thành hừ một tiếng: "Sao thế? Chồng không phải người thân, mẹ chồng mới là người thân à?"
"Đừng có mà ly gián tình cảm mẹ con chúng tôi!"
9
Những lời mẹ chồng nói trên đường, Tống Thành tuy không đáp lại nhưng vẫn nghe lọt tai.
Buổi tối sau khi thu dọn đồ đạc xong, Tống Thành nghịch điện thoại một lúc rồi đột nhiên nói: "Trần Tuấn Vũ và Nhậm Vi Vi đang ở bên nhau."
"Hả?"
Hai người bọn họ còn có thể ở bên nhau được sao? Đúng là trời định lương duyên mà.
"Nhậm Vi Vi đồng ý à?"
"Lần trước, nể tình Trần Tuấn Vũ đã cùng anh lăn lộn nhiều năm, chúng ta cũng không khởi kiện Nhậm Vi Vi, thế là hai người bọn họ lại thành một đôi.”
"Dù sao sau này hai người bọn họ cứ yêu đương cho tốt, đừng gây chuyện thị phi nữa thì anh cũng không nói gì. Nhưng nếu hai người bọn họ còn dám chọc vào em thì anh nhất định sẽ cho hắn biết Mã Vương gia có mấy con mắt."
Đôi khi tôi thật sự nghi ngờ Tống Thành có phải từng làm lưu manh đầu đường không nữa.
Tôi không có ý kiến gì, hỏi anh: "Vậy Trần Tuấn Vũ hết phép nghỉ thì anh có cho cậu ta quay lại không?"
Tống Thành thở dài: "Thật ra có quay lại hay không cũng vậy thôi, dự án của cậu ta bây giờ đều do người khác quản rồi, đợi cậu ta quay lại rồi tính."
Vậy là vẫn cho quay lại.
Thật ra Tống Thành nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng trong lòng lại rất mềm yếu.
Chúng tôi đều biết, Trần Tuấn Vũ có thể sẽ không còn chung lòng với anh nữa, nhưng anh vẫn muốn tin tưởng thêm một lần.
"Anh vì em mà đối xử với Trần Tuấn Vũ như vậy, không sợ người khác nói anh không có tình nghĩa sao?"
Anh giơ tay ôm lấy vai tôi: "Dù sao cũng không ai được phép bắt nạt vợ anh trước mặt anh."
Tốt lắm.
Vì huynh đệ mà hai sườn cắm dao, vì phụ nữ mà cắm d.a.o vào huynh đệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dam-cuoi-cua-ong-day-ai-dam-pha/chuong-7.html.]
Ba tháng sau, Trần Tuấn Vũ quay lại công ty.
Mấy ngày đó Tống Thành đều có vẻ không vui, tôi tưởng là Trần Tuấn Vũ làm anh khó chịu, hỏi kỹ mới biết.
Là do Trần Tuấn Vũ vừa quay lại đã cho người gọi Nhậm Vi Vi vào làm.
"Có phải Nhậm Vi Vi đã bỏ bùa mê thuốc lú gì vào đầu hắn rồi không?"
Tống Thành hừ lạnh một tiếng: "Trần Tuấn Vũ đúng là bị lừa đá vào đầu rồi! Còn đến văn phòng cầu xin anh, anh bảo hắn về nhà nghỉ ngơi thì hắn không nói gì đến tình nghĩa xưa kia, bây giờ vì một người phụ nữ mà dám uy h.i.ế.p anh!"
Thảo nào hai người này lúc trước quan hệ tốt như vậy, đều có thể vì phụ nữ mà đ.â.m anh em hai nhát dao.
Cuối cùng, Tống Thành thở dài: "Nhậm Vi Vi đang làm thư ký cho Trần Tuấn Vũ đấy."
Tôi vỗ vai anh: "Vậy cũng tốt mà, hai người bọn họ khóa chặt nhau rồi."
Tống Thành lắc đầu không nói gì.
Tôi biết anh lo tôi không vui, nhưng tôi lại thấy Nhậm Vi Vi vào công ty mới tốt.
Có một số người cứ để trước mắt thì mới dễ nắm được điểm yếu.
Để Tống Thành không khó xử, tôi mới chỉ yêu cầu Nhậm Vi Vi công khai xin lỗi tôi, nhưng mối thù giữa hai chúng tôi không dễ dàng hóa giải như vậy.
Dù sao Trần Tuấn Vũ cũng là nhân viên cũ đã theo Tống Thành nhiều năm, Tống Thành không nỡ là một chuyện, sợ các nhân viên khác thấy lạnh lòng cũng là một chuyện.
Chỉ khi nào bắt được lỗi sai về nguyên tắc của hắn thì mới có thể khiến hắn và Nhậm Vi Vi biến mất khỏi tầm mắt của tôi vĩnh viễn.
Giống như lần trước ở đồn cảnh sát tôi hỏi Trần Tuấn Vũ, Nhậm Vi Vi muốn đến quấy rối hôn lễ, chẳng lẽ hắn không biết trước sao? Hắn có nhà ở khu dân cư của chúng tôi, vậy thì ai là người đã kéo Nhậm Vi Vi vào nhóm cư dân?
Hai người này vốn dĩ là một lũ chuột.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
10
Tôi gặp lại Trần Tuấn Vũ và Nhậm Vi Vi ở công ty của Tống Thành.
Tống Thành gọi điện thoại cho tôi nói, có một tập tài liệu ở nhà, nhờ tài xế lấy giúp anh.
Tôi nghĩ mình cũng không có việc gì, liền cầm tài liệu lái xe đưa qua cho anh, tiện thể mang theo bữa trưa tình yêu mà tôi đã chuẩn bị một cách ngẫu hứng.
Tuy rằng nhìn không được đẹp mắt cho lắm, nhưng dù sao cũng không phải tôi ăn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc tôi đến công ty của Tống Thành, khi đi thang máy thì bên trong chỉ có tôi và Nhậm Vi Vi, giống như tác giả cố tình sắp xếp vậy.
"Tô Tiếu Ngữ, lâu rồi không gặp."
Tôi gật đầu qua loa, không có ý định để ý đến cô ta.