Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại sư Linh Châu: Sợi chỉ đỏ tình duyên - 8

Cập nhật lúc: 2024-12-16 04:37:29
Lượt xem: 3,042

Nếu tôi không tỉnh táo, có lẽ lúc này tôi đã lao vào Trần Tín rồi.

Thật là tên khốn! Xấu như khỉ mà còn giả vờ đẹp trai!

Tôi cắn chặt lưỡi để giữ tỉnh táo, bây giờ trong đền có rất đông người, phải đợi đến tối mới có thể xử lý bọn họ.

"Cậu nghĩ sao, Nguyệt Lão có thật sự linh nghiệm không?" Tống Phi Phi nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.

"Linh nghiệm thế nào thì không biết, nhưng nơi này linh khí mạnh hơn những nơi khác." Tôi trả lời.

Nghe tôi nói vậy, Tống Phi Phi lập tức kích động, cô ấy chắp tay lại, quỳ xuống trên chiếu, bắt đầu cúi đầu tỏ lòng thành kính:

"Nguyệt Lão, Nguyệt Lão, ngài đừng có ban cho con một sợi dây hôn nhân nào nhé! Con muốn độc thân vĩ đại, độc thân vinh quang, cả đời này con không muốn dính dáng đến mấy cái đám đàn ông xui xẻo đó!"

22.

Một lúc tham quan đền xong, chúng tôi đưa Trần Tín trở lại làng. Vì làng thường xuyên có khách du lịch từ nơi khác đến, nên trong làng cũng có vài nhà nghỉ nhỏ.

Các phòng nghỉ được trang trí rất đơn giản nhưng cũng khá sạch sẽ, chúng tôi thuê một phòng suite và ném Trần Tín vào đó.

Trần Tín đã phải chịu rất nhiều khổ sở trong hai ngày qua, mỗi ngày đều bị tôi và Tống Phi Phi đánh đập, mà chúng tôi còn không cho anh ta ăn, khiến anh ta thực sự đói mấy ngày liền.

Sau khi nghỉ ngơi và ăn một bữa, trời đã tối.

Tính toán thời gian, khách tham quan chắc đã rời đi hết, ngôi đền Nguyệt Lão cũng đóng cửa rồi, chúng tôi ba người lại dẫn Trần Tín lên đỉnh núi.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Ban đêm trên đỉnh núi, bóng cây xao động trong gió, cộng với âm thanh leng keng phát ra từ những thẻ gỗ treo trên cây, trông khá là đáng sợ.

Dù bị tôi đánh đến thành đầu heo, nhưng Trần Tín vẫn không thể kiểm soát bản thân, cứ co người lại gần tôi.

Tôi quay đầu lại, cười dịu dàng nhìn cậu ta: "A Tín, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh ."

Nghe tôi nói vậy, anh ta lại càng sợ hơn, cả người run lên hai lần.

Tống Phi Phi che miệng, cười đến rụng cả hoa: "Ôi, Linh Châu, người ta bị trúng gió, còn cậu lại bị cuồng yêu đấy."

Tên không có lương tâm này còn dám chế giễu tôi, Lăng Duệ cũng đang cố nhịn cười, mặt mũi đỏ bừng:

"Tại sao người khác bị sợi dây đỏ cuốn vào trông rất điên cuồng và đáng thương, còn cậu thì bị sợi dây đỏ cuốn vào, tôi thấy Trần Tín thật là... Linh Châu, cậu thật đáng thương."

Tôi liếc mắt lườm, sau đó đá một cái vào Trần Tín, đẩy cửa bước vào đền.

Sợi dây đỏ trong tay Nguyệt Lão dường như cảm nhận được sự ác ý của tôi, vừa khi tôi bước vào trong, nó như một con rắn phóng ra khỏi bức tượng và lao về phía cửa.

23.

Quả nhiên, thứ này đã thành tinh rồi!

Tôi rút thanh kiếm gỗ đào ra, nắm chặt trong tay và nhanh chóng đuổi theo sợi dây đỏ. Đúng lúc đó, tôi tình cờ gặp Lăng Duệ, sợi dây đỏ "vù" một cái, lao thẳng vào lỗ mũi của cậu ta.

Trời ạ!

Khuôn mặt của Lăng Duệ rõ ràng đang đỏ bừng lên, ánh mắt mơ màng, cơ thể tỏa ra hơi nóng, trông như một con sói đói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-su-linh-chau-soi-chi-do-tinh-duyen/8.html.]

Thấy ánh mắt thèm khát của Lăng Duệ, tôi không khỏi siết chặt cổ áo.

Không thể nào?

Sự nghi ngờ của tôi trở thành sự thật, Lăng Duệ l.i.ế.m môi, cười nham hiểm và nhào về phía tôi, miệng hét lên:

"Linh Châu, tôi đã thích cô từ lâu rồi! Côhãy đồng ý với tôi đi!"

"Chắc tôi đã làm phiền rồi nhỉ?"

Tống Phi Phi đứng bên cạnh, ngạc nhiên tròn mắt:

"Phiền cái quái gì! Cậu ta bị dây đỏ điều khiển rồi! Cậu nhìn chừng Trần Tín, đừng để hắn ta lợi dụng hỗn loạn mà trốn thoát!"

Cảnh tượng sau đó vô cùng hỗn loạn, Lăng Duệ một mực muốn lao vào tôi, tôi không dám đánh thật sự, kết quả là bị cậu ta ôm chặt và hôn lên mặt tôi vài lần.

Thật là khốn kiếp, tôi đẩy Lăng Duệ vào tường, quyết tâm cắn đứt ngón tay giữa và rỉ m.á.u lên n.g.ự.c cậu ta.

Là một người tu hành, m.á.u của tôi tự nhiên mang linh khí và chính khí, những vật tà ác sẽ tự nhiên ghét bỏ nó.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, sợi dây đỏ từ miệng Lăng Duệ bay ra, lao thẳng về phía Trần Tín.

24.

Lăng Duệ vẫn giữ tư thế ôm tôi, ánh mắt mê muội, mặt đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên nụ cười mờ ám.

Tôi nắm chặt lấy mặt cậu ta: "Tỉnh lại đi!"

"Ôi, Linh Châu, đau, đau, đau..."

Tôi đẩy Lăng Duệ ra, quay người định đuổi theo Trần Tín, thì ngoài cửa bỗng vươn ra một cành cây to quấn lấy eo tôi.

Trời ạ!

Là cây ngô đồng ngoài cổng!

Cành cây cuốn tôi lên không trung, tôi thấy Trần Tín chuẩn bị chạy xuống núi, đành phải quay lại hét lên với Lăng Duệ và Tống Phi Phi:

"Nhanh lên, bắt lấy Trần Tín!"

Lại có hai dây leo vươn ra lao về phía Lăng Duệ và Tống Phi Phi. Tôi vừa gắng sức vùng vẫy, vừa lớn tiếng mắng cây ngô đồng:

"Ta thấy ngươi tu hành không dễ dàng, thân không vướng vào nghiệp sát sinh nên ta tha cho ngươi, vậy mà ngươi lại giúp bọn ác nhân!"

"Không buông ta ra, ta sẽ đốt ngươi bằng lửa!"

"Sợi dây đỏ kia đã mang theo hàng trăm sinh mạng, ngươi có muốn vướng vào nhân quả này không?"

Cành cây vung vẩy trong không trung bỗng dừng lại. Không lâu sau, cây ngô đồng thu lại cành lá, đứng yên lặng trong gió, giả vờ như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Tôi lao ra ngoài, tức giận nhìn cây ngô đồng một cái, cây rung lên một cái rồi lá rụng đầy đất.

 

Loading...