Đại Sư Huyền Học Diệp Linh - Chương 14: Cho Mèo Uống Nước Ớt
Cập nhật lúc: 2024-06-22 19:44:00
Lượt xem: 369
Dịch: Dưa Hấu
___________________
Đường Tân mặt không đỏ tim không loạn giải thích:
“Con trai tôi đúng là có chút xấu tính, nhưng thật ra thằng bé cũng không xấu xa.”
“Thằng bé ở nhà còn hay cứu giúp mèo con cún con, cho chúng nó ăn uống. Có một lần mèo mẹ ch.ết rồi, để lại mèo con đói đòi ăn, cũng là con trai tôi lấy sữa của mình đút cho mèo con.”
[ Cho mèo uống sữa, đây chẳng phải là g.i.ế.c mèo sao. Anh không biết mèo con không thể uống sữa sao.]
[ Mèo con rõ ràng còn cơ hội sống, thì bị con anh cứ như vậy g.i.ế.c ch.ết.]\
[ Cười ch.ết tôi rồi, anh ta không phải còn cảm thấy con trai mình làm việc tốt đấy chứ? Còn kiêu ngạo nữa. Thật sự là lòng dạ ma quỷ mà.]
Đường Tân bây giờ đã cảm thấy cư dân mạng rất phiền:
“Chúng tôi là người nông thôn không hiểu mấy cái này, huống hồ con trai tôi còn nhỏ như vậy, thằng bé thật sự là có lòng tốt, không biết mèo con không thể uống sữa.”
Diệp Linh trào phúng nói:
“Con trai anh quả thực không biết mèo con không thể uống sữa, có điều thằng nhóc dùng sữa đã hết hạn.”
[ Vãi! Tôi nói con trai anh ta sao có thể có lòng tốt cho mèo con uống sữa chứ.]
Diệp Linh tiếp tục nói:
“Con trai anh quả thực cũng hay cho mèo con uống, có điều là ép chúng nó uống nước ớt.”
[ Đúng thật là quỷ con mà, còn nhỏ như vậy mà đã độc ác như vậy.]
[ Thật sự giống hệt cháu trai tôi, lớn rồi thì thành tội phạm.]
Sắc mặt Đường Tân đen dần, không ngờ đến lại bị chủ phòng này cắt đoạn. Mắt thấy con đường này nói không thông nữa, anh ta lập tức chuyển chủ đề.
“Tôi thừa nhận con trai tôi có chút xấu tính, là tôi không dạy dỗ tốt con trai, có điều con nhà ai mà không phải bảo bối chứ?”
“Ngày hôm đó ở mẫu giáo cô giáo gọi điện bảo tôi qua, tôi vừa đến thì nghe nói con trai tôi làm ra hành động xấu, đổ c*t lên người bạn nhỏ. Lần này thằng bé có chút quá đáng, tôi cũng là lập tức xin lỗi bạn nhỏ kia.”
“Nhưng là do cô giáo kia cứ ở bên cạnh đòi hỏi, bắt chúng tôi phải bồi thường.”
“Có điều chỉ là một đứa trẻ làm một vài hành vi xấu mà thôi, đây còn muốn tôi bồi thường? Dựa vào đâu chứ? Huống hồ nhà tôi nghèo như vậy, gia đình đối phương căn bản cũng không thiếu tiền chút tiền này. Xin lỗi không phải là được rồi sao, cứ bắt tôi phải bồi thường.”
“Con trai tôi còn nhỏ nhưng hiểu chuyện, vừa nghe phải bồi thường thằng bé cũng không vui vẻ, tức giận ra tay đánh thằng bé. Tôi ở bên cạnh lúc đó nhìn rất rõ ràng, con trai tôi căn bản không dùng lực.”
“Mọi người nói xem trẻ con đánh nhau náo loạn chẳng phải rất bình thường hay sao? Thằng nhóc kia còn có thể đánh lại mà, bố thằng bé kia hơn 30 tuổi, vậy mà trực tiếp tát con trai tôi một cái. Các bạn nói xem có quá đáng không?”
“Từ đầu đến cuối tôi còn chưa động tay động chân với con trai người ta nữa kìa.”
[ Chúng tôi chả cảm thấy quá đáng tẹo nào, thậm chí còn thấy đánh thế vẫn nhẹ. Nếu như lúc đấy tôi cũng có mặt, trực tiếp một chân đá bay thằng con anh rồi.]
[ Con trai anh bắt nạt người khác còn nói hiểu chuyện? Anh còn kiêu ngạo như vậy. Tam quan như vậy tại sao có thể sống đến tận bây giờ nhỉ?]
[ Anh nghèo anh liền có lý sao? Làm hỏng đồ dùng học tập của con nhà người ta, không cần phải bồi thường chắc? Người ta đúng là để anh bắt nạt, để anh trèo lên đầu lên cổ người ta ngồi. Con anh làm nhiều chuyện đáng hận như vậy, một câu xin lỗi liền muốn xong chuyện? Nằm mơ.]
[ Buồn cười hơn là anh ta còn để con mình nằm viện 3 tháng trời, còn muốn ăn vạ nhà người ta một khoản tiền lớn, anh đúng dám nghĩ a.]
Đường Tân hận ý nhìn chằm chằm từng dòng bình luận, tức giận vội vàng phân trần nói:
“ Lẽ nào nhà bọn họ không sai chút nào sao? Nếu không phải do thằng bé kia quá nhu nhược, thì tại sao luôn bị con trai tôi bắt nạt chứ. Dù con trai tôi đi rồi, cũng sẽ có có đứa trẻ khác bắt nạt nó.”
[ Tức ch.ết tôi mà, tôi thật sự muốn treo Đường Tân và con trai hắn lên đánh một trận.]
[ Anh cứ yên tâm, đồ độc ác giống con trai anh trăm nghìn người cũng chỉ có một. Con trai anh giống như cục cứ.t chuột, làm hỏng cả thùng gạo.]
Đường Tân nhìn bình luận mắng chửi con mình, chỉ muốn xông vào đánh ch.ết những người đó.
Diệp Linh không để ý đến Đường Tân đang phẫn nộ, nói:
“Chúng ta tiếp tục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-su-huyen-hoc-diep-linh/chuong-14-cho-meo-uong-nuoc-ot.html.]
“Sau sự việc này, bố anh bị ngã gãy chân. Còn việc bố anh tại sao ngã, còn cần tôi nói thẳng ra không?”
[ Lẽ nào còn có ẩn tình gì sao, Diệp tiên nữ mau nói đi.]
Đường Tân nhàn nhạt hừ một tiếng:
“Cô lại muốn nói cái gì nữa? Bố tôi ngã gãy chân vốn dĩ là chuyện ngoài ý muốn.”
“ Lúc ăn cơm, một chân của anh đá đổ ghế của bố anh, mới dẫn đến viêc bố anh ngã gãy chân. Anh nói đây là ngoài ý muốn?”
Đường Tân:
“Tôi không phải cố ý.”
[ Tôi tưởng người này chỉ xấu với người ngoài, không ngờ rằng đối với gia đình càng xấu hơn, nói không chừng còn bạo lực gia đình vợ?]
[ Anh đúng là có hiếu quá mà.]
[ Bố: Sớm biết lúc đầu đẻ ra đứa như mày, t.ao bóp c.ết từ đầu luôn cho rồi.]
Đường Tân phẫn nộ nói:
“Do bố tôi nói chuyện quá khó nghe, tôi mới tức giận đá ghế của ông ấy, ai biết được ông ấy ngã, đã thế còn gãy mất chân.”
“Sau khi ông ấy ngã tôi cũng hối hận rồi, lập tức đưa ông ấy đi bệnh viện.”
Diệp Linh :
“Anh đưa ông ấy đi bệnh viện, chỉ có điều dọc đường mắng nhiếc, đến bệnh viện cũng vẫn vậy. Bố anh sắp 60 tuổi rồi, trực tiếp bị anh mắng đến khóc.”
Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
Đường Tân ngữ khí không phục nói:
“Lúc nhỏ tôi cũng không thiếu những trận đánh của ông ấy, bây giờ kết hôn sinh con rồi, ông ấy còn thường xuyên chỉ vào mặt tôi mà chửi.”
“ Đúng là cha nào con nấy.”
Diệp Linh bê cốc nước lên uống, uống ngụm nước rồi tiếp tục nói:
“Bây giờ chúng ta nói chuyện người mẹ bị điên của anh đi.”
“Mẹ tôi bị quỷ nhập thân không sai chứ?”
“Mẹ anh quả thực bị quỷ nhập thân, đây cũng là lý do ban đầu anh tìm tôi xem bói đúng không?”
“Đúng vậy, có điều từ khi mẹ tôi rơi xuống sông, tất cả đều bình an, chỉ có điều….”
Đường Tân có vẻ có điều khó nói vì vậy nói nửa chừng lại thôi.
“Chúng ta không nói chuyện này nữa, cô cứ bán cho tôi một tấm phù diệt quỷ là được.”
“Phù diệt quỷ tôi không thể bán cho anh.” Diệp Linh nói.
“Cô sợ tôi mua không nổi? vợ tôi nằm viện nợ tiền là thật, nhưng tiền phù diệt quỷ, dù có phải đi vay mượn tôi cũng trả cho cô.”
Đường Tân không hài long nói:
“Mấy vị đại sư các người, từng người từng người đều giống nhau trong mắt chỉ có tiền, rõ ràng các người đều là thế ngoại cao nhân, lại mê tiền tài như vậy.”
[ Lời này buồn cười quá đi mất thôi, đại sư thì không cần ăn cơm sao? Lẽ nào anh không mê tiền?]
“Không phải là chuyện tiền bạc, mà là tôi không thể giúp anh hại người.”
Một câu nói, khiến sắc mặt Đường Tân hoàn toàn thay đổi.
“Cô….cô……”
Rất nhanh anh ta liền ổn định lại:
“Cô không cần nói nữa, cái gì cũng không cần nói, việc này cứ thế cho qua, tôi không cần phù diệt quỷ là được chứ gì?”
Việc này không thể để cho chủ phòng nói ra trên phòng live được, tất cả đều bị cô ta không chút che dấu nói ra trước toàn thể hàng nghìn người, cứ như vậy cuộc sống của bản thân hắn sẽ chính thức kết thúc ngay tại đây.