Đại Nương Ta Là Đồ Tể Mổ Lợn - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:35:45
Lượt xem: 161
Lần này nàng dốc hết gia sản, đóng học phí cho ta, lại sợ ta bị bắt nạt, nên đã đến nhà phu tử mấy lần tặng thịt lợn.
Thê tử của phu tử cảm ơn tấm lòng của nàng, đồng ý nhất định sẽ chăm sóc ta chu đáo.
Thật ra ta không cần bà ấy phải đặc biệt chăm sóc, mỗi ngày ở trường ta đều rất vui vẻ.
Đọc sách rất vui, viết chữ rất vui, học toán còn vui hơn…
Những tiểu thư kia đều thơm phức, bản lĩnh lớn nhất để đối phó với người khác, cũng chỉ là bĩu môi nói mấy câu chua ngoa.
Họ thậm chí còn không biết cách lườm nguýt, ha ha ha.
Mỗi ngày ở chợ ta đều nghe các bà cô mắng chửi nhau, đặc biệt là đại nương càng là vô địch.
Một ngày tốt lành
Ác ý của những tiểu thư kia đối với ta mà nói, chẳng có chút sát thương nào.
Càng không cần phải nói, ác ý của họ đối với một đứa trẻ nghèo hèn như ta rất nhanh đã biến mất.
Bởi vì ta học giỏi, nổi trội hơn người, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các vị phu tử.
Phu tử vuốt râu nói, ta là nữ hài tử chăm chỉ, có thiên phú nhất mà ông ấy từng gặp.
Nói nếu ta sinh ra trong gia đình có chút địa vị, tiền đồ sẽ vô hạn.
Ví dụ như Tịch quý phi nương nương được sủng ái nhất hiện nay, năm đó chính là tài nữ nổi tiếng kinh thành, viết chữ cực đẹp, mới có thể cùng bệ hạ viết nên giai thoại “Hồng tụ thiêm hương” (câu chuyện đẹp về tình yêu và văn chương).
Đáng tiếc, ta xuất thân tầm thường, tất cả đều là nói suông.
Không ai biết tại sao đại nương lại cho ta đi học, hơn nữa còn học hết năm năm trời.
Năm ta mười ba tuổi, những gì cần học đều đã học xong, cũng không thể tham gia khoa cử.
Ta định bàn bạc với đại nương, không học nữa, muốn về nhà cùng nàng mổ lợn bán thịt.
Ta muốn làm nữ đồ tể có học thức.
Nhưng không ngờ hôm đó phu tử từ huyện thành trở về, đưa cho ta một bức thư: “Tịch quý phi nương nương muốn tuyển bạn đọc cho tiểu công chúa, không phân biệt xuất thân, chỉ cần là cô nương chăm chỉ, có thiên phú.”
Đương nhiên, bạn đọc cũng không thể quá xấu xí, dung mạo cũng phải ưa nhìn.
“Huyện ta có một suất, ấn định ngày thi tuyển ở nha môn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-nuong-ta-la-do-te-mo-lon/chuong-7.html.]
Thông báo này nhanh chóng lan truyền trong dân gian, đặc biệt là những nhà giàu có, ai nấy đều háo hức muốn thử.
Ba ngày trước khi thi, đại nương đã đóng cửa hàng thịt, dẫn ta lên xe bò đến huyện thành.
Trước khi thi, nàng còn căng thẳng hơn cả ta.
Ta cười toe toét với nàng, xoay người chạy như khỉ vào cổng sau nha môn.
Bài thi không khó, nhưng cũng thi cả một ngày.
Trước đó cũng không hề báo trước, cũng không cho người nhà mang cơm vào, buổi trưa các thí sinh chỉ có thể nhịn đói.
Ta còn có thể chịu đựng được, một số tiểu thư thân thể yếu ớt, đến buổi chiều vừa nóng vừa đói, có người ngất xỉu ngay tại chỗ.
Chiều muộn thi xong ra ngoài, đại nương dẫn ta đến quán ăn nhỏ ăn một bữa bánh bao bột mì trắng no nê.
Nàng cũng không hỏi ta thi thế nào, ta vừa ăn bánh bao vừa thao thao bất tuyệt kể cho nàng nghe về tình hình thi cử, đề thi không khó, ta đều làm được.
Nhưng quy củ của kỳ thi này thật kỳ lạ, không chỉ phải làm bài, trước khi làm bài còn phải kiểm tra thân thể.
Chính là một bà lão mặt đen kiểm tra từng nữ hài tử từ trên xuống dưới, đến cả răng miệng cũng phải xem, còn phải ngửi nách…
Đại nương không biết chữ, cũng chưa từng trải qua khoa cử, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đã là tuyển bạn đọc cho công chúa, chắc là sợ nách hôi thối hun đến công chúa.”
Ta gật đầu lia lịa, quả thực là như vậy.
Về nhà ta không đến trường nữa, theo đại nương đi chợ bán thịt, vừa bán vừa chờ kết quả.
Kỳ lạ là, mấy ngày nay người đến mua thịt nhiều hơn hẳn so với trước kia.
Nhưng đại nương lại không vui, mặt mũi đen sì, vung d.a.o lọc xương, trừng mắt nhìn mấy tên nhãi ranh cứ nhìn chằm chằm vào ta.
“Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp, dung mạo thế này ở cái trấn chúng ta cũng được coi là số một số hai đấy.”
Vương Tam Nương đã sớm làm lành với đại nương từ mấy năm trước, bình thường hai người còn có thể nói chuyện phiếm với nhau.
“Thêm hai năm nữa là có thể gả chồng rồi, tiếc là Thạch Đầu nhà chúng ta không xứng.”