Đại mạo hiểm - 6
Cập nhật lúc: 2024-09-05 21:45:26
Lượt xem: 3,093
Tay kia của tôi vẫn giữ máy sốc điện trong túi, luôn luôn quan sát kỹ hành động gã đàn ông biến thái, nếu như gã không chạy trốn mà xông tới công kích tôi. Tôi sẽ cho điện giật gã đến mức gã không cảm nhận được quả ớt bé tẹo của mình trong suốt quãng đời còn lại.
Mặt gã lộ vẻ hung ác. Nhưng bỗng nhiên tầm mắt dừng lại phía sau tôi, lập tức không biết che mặt hay che ớt chạy trốn.
Tôi còn không kịp đắc ý vì hành động chính nghĩa trừ hại của mình, phía sau liền vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Trong nháy mắt quay đầu lại, tôi hoàn toàn hóa đá tại chỗ.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Phó Tư Châu, tôi tình nguyện để mình bị sét đánh.
Đôi mắt đào hoa của Phó Tư Châu lúc này ẩn chứa ý cười cực kỳ phóng đãng. Anh mới vừa mở miệng đã bị một giọng nói khác cách đó không xa cắt đứt.
“Anh có thể hỏi...”
"Người bạn trai em nói là ai?"
Không biết Đoạn Tiêu đã đứng đó bao lâu. Mặt vô cảm rồi lại giống như là sự yên tĩnh trước cơn bão.
Phó Tư Châu yên lặng chắn trước người tôi, nhìn Đoạn Tiêu, nhẹ nhàng cười.
“Cậu nói đi.”
Đoạn Tiêu yên lặng nhìn anh, ra tối hậu thư: “Tư Châu, chuyện không liên quan đến cậu. Tôi đang nói chuyện với Tống Nguyên.”
Trong chớp mắt, tôi bỗng dưng nhớ tới một vấn đề vẫn luôn bỏ sót.
Vì sao hôm đó Đoạn Tiêu khẳng định tôi và Phó Tư Châu không có chuyện gì xảy ra. Rất rõ ràng, Phó Tư Châu không nói với hắn điều gì cả.
Nghĩ vậy, Đoạn Tiêu cũng tự nói ra: "Đêm đó không phải hai người chỉ ở quán bar một đêm, căn bản chưa từng ra ngoài sao?"
Bàn tay hắn buông xuống đã nổi gân xanh: “Hai người tốt nhất đừng nói cho tôi biết, hai người làm ở phòng bao quán bar.”
Hắn nhếch khóe miệng, cười khinh bỉ: “Vậy có phải cũng quá ghê tởm rồi không?”
Tôi từ phía sau Phó Tư Châu đi ra, chất vấn: "Sao anh biết chúng tôi đến quán bar? Đoạn Tiêu, anh theo dõi chúng tôi sao?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ý cười của hắn càng lạnh hơn: "Tôi rảnh rỗi như vậy sao?”
Sau đó kết quả điều tra lịch sử trò chuyện nhóm nhỏ của bộ phận hắn phụ trách trong câu lạc bộ được bày ra trước mắt chúng tôi. Là một thành viên trong nhóm bọn họ đúng lúc ở gần quán bar kia, lúc ra về nhìn thấy xe của Phó Tư Châu, liền đăng vào trong nhóm.
Sáng sớm hôm sau nhìn thấy xe không di chuyển, hơn nữa đã ba năm Phó Tư Châu tạo hình tượng xa lánh phụ nữ trước mặt mọi người. Vì thế hắn chắc chắn tự mình khẳng định: Tôi và Phó Tư Châu chỉ ở quán bar một đêm, để thực hiện quy định đại mạo hiểm mà thôi.
Về chuyện Đoạn Tiêu gọi điện giữa chừng, coi như chúng tôi cố ý nói chuyện với Đoàn Tiêu để chọc tức hắn.
16
Đoạn Tiêu cất điện thoại, tầm mắt dò xét qua lại trên người hai chúng tôi. Cuối cùng dừng lại trên người Phó Tư Châu, bình tĩnh cười: “Phó Tư Châu, nếu cậu thật sự ngủ với bạn gái tôi. Tôi, cmn nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cậu.”
Tôi lập tức ngăn trước người Phó Tư Châu, cảnh giác nhìn hắn, lạnh giọng: “Đoạn Tiêu, đừng nổi điên. Tôi nhấn mạnh lần cuối cùng, đêm đó ở quán bar tôi đã chia tay với anh.”
Phó Tư Châu như không cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng này, duy trì sự điềm tĩnh thường ngày của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-mao-hiem/6.html.]
Anh đẩy tay tôi ra, đi tới trước mặt Đoạn Tiêu, khẽ nhếch môi, ngôn ngữ khiêu khích: “Không phải tôi ngủ với cô ấy, mà là cô ấy ngủ với tôi.”
Sợi dây đang siết chặt chợt đứt. Đoàn Tiêu chửi rủa giơ tay lên, bị Phó Tư Châu ấn xuống. Thay vào đó hắn lại bị Phó Tư Châu đấm.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh tức giận. Phó Tư Châu kéo cổ áo hắn, ghé sát vào: “Cậu có tư cách gì chất vấn tôi? Hả? Nếu như cậu không làm những chuyện vô liêm sỉ kia, cô ấy sẽ không cần cậu sao?"
Đoạn Tiêu nặng nề thở hổn hển, cố gắng đánh trả. Lại bị Phó Tư Châu đạp mạnh vào ngực, ngã xuống đất. Anh gần như nhìn xuống với vẻ khinh thường: "Tôi rất khó hiểu, cậu làm thế nào có thể chắc chắn rằng dù cậu có làm gì thì cô ấy cũng sẽ không rời xa cậu?"
Đoàn Tiêu nhìn tôi, người đang thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn cách đó không xa, bằng ánh mắt sâu thẳm và phức tạp.
Tôi đã nhắm mắt làm ngơ trước điều này.
Chờ Phó Tư Châu tới, vô cùng tự nhiên nắm tay anh rời đi.
Tôi không cố ý giảm âm lượng, châm chọc người yêu cũ với bạn trai hiện tại: “Hắn thật yếu.”
17
Đoạn Tiêu chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ.
Chuyện gì nên đến vẫn sẽ đến.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi tối, tôi theo Phó Tư Châu đến căn hộ của anh ở bên ngoài.
Vì anh có một chú mèo Xiêm siêu đáng yêu.
Lúc tôi đến đó không hề có suy nghĩ gì, cho đến khi xem phim sau bữa ăn, Phó Tư Châu cho tôi uống non nửa chai rượu trái cây.
Lúc ngà ngà say, lá gan lớn đến mức có thể đ.â.m thủng trời. Phó Tư Châu ôm tôi ngồi trên đùi, hứng thú hỏi: "Em còn nhớ kích thước của nó không?"
Tôi ghét cách thả câu nhẹ nhàng nhưng thiếu nghiêm túc của anh nên chọc thủng nó, tôi trừng mắt nhìn anh một cách vô tội: “Nhớ rõ, không được sao?”
Tôi chỉ cho anh vị trí nào đó ở bụng dưới của mình: “Lúc đó, đến chỗ này.”
Phó Tư Châu nở nụ cười, cúi đầu cắn môi tôi: “Vậy sao?”
Anh lại bật chế độ khoe khoang: “Hôm đó, Nguyên Nguyên ăn rất giỏi.”
Đầu ngón tay trượt tới bụng dưới của tôi, xoa xoa trêu chọc: "Hôm nay cũng sẽ làm rất tốt, đúng không?"
Tôi vẫn đỏ mặt không chịu thua kém. Đôi mắt đang rực cháy: “Anh không cần phải quyến rũ em, Phó Tư Châu.”
Nụ hôn của anh đã chuyển đến bên cổ tôi, thanh âm càng ngày càng thấp: “Vậy em có thích hay không?”
Tôi không khống chế được nhịp thở, khẽ rên ra tiếng, thì thầm trả lời: "Thích.”
Mèo Xiêm bị Phó Tư Châu nhốt vào phòng ngủ. Sofa phát huy các chức năng mà nó vốn không có, chịu đựng tất cả những gì nó không nên chịu đựng.
Đêm đó, tôi bị ép nói thích anh không biết bao nhiêu lần.