Đắc Kiến Xuân Quang - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-03-14 17:41:00
Lượt xem: 1,303
Chúng ta trò chuyện đôi câu, ánh mắt Trấn Bắc hầu không ngừng quét quanh, nhưng vẫn không thấy người hắn muốn tìm.
Hừ, Tống Ngọc Dung đã nằm dưới đáy vực rồi.
Lúc này, có lẽ đang bị dã thú xé xác chia thịt.
Ta nhìn hai người bọn họ, khóe môi cong lên, trong lòng dâng trào hưng phấn khi nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra.
“Đã có duyên gặp gỡ tại đây, nếu Hầu gia không chê, có thể cùng ta uống một chén trà không?”
Chùa Tướng Quốc có một tiểu viện riêng biệt, chuyên để quan lại quyền quý nghỉ ngơi khi lên chùa dâng hương.
Thần sắc ta ung dung, động tác lưu loát, tự tay pha trà dâng lên.
Hai người kia mang tâm tư khác nhau, chẳng nghĩ ngợi gì liền uống cạn.
“Phiền hai vị đợi một chút, ta còn làm cả bánh hoa đào, xin mời nếm thử.”
Nhìn sắc mặt hai người họ dần ửng đỏ, ta chu đáo đóng cửa lại giúp bọn họ.
Ai nói chỉ có nữ nhân mới coi trọng danh tiết chứ?
Ta muốn xem, khi chuyện này xảy ra, bọn họ còn có thể tiếp tục làm huynh đệ tốt hay không.
Một khắc sau, ta đứng ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Rồi ta hít sâu một hơi, cất giọng hét chói tai:
“A a a a a——!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có phải có đạo tặc đột nhập không?”
Các hương khách đi ngang qua đều bị thu hút, vội vã bước đến.
Nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ trong phòng, ai nấy đều ngầm hiểu trong lòng.
Phu nhân của Trần Ngự sử đứng bên cạnh chợt nhận ra ta, giật mình lên tiếng:
“Đây chẳng phải là Khương tiểu thư sao? Bên trong… là ai vậy?”
Ta chỉ lặng lẽ che mặt, khóc không thành tiếng, một lời cũng không nói ra được.
“Cho dù là ai, làm ra chuyện như vậy ở chùa Tướng Quốc, đều đáng chết! Người đâu, phá cửa!”
Mùi hương nồng nặc bên trong khiến người ta buồn nôn, mọi người vội vàng lấy khăn che mũi rồi ào vào.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, và…
“Đó là Trấn Bắc hầu và Đại công tử Khương gia!”
Trấn Bắc hầu là tân quý nhân của triều đình, còn huynh trưởng ta thì nổi tiếng là người đoan chính, kiêu hãnh, giữ mình trong sạch.
Người nhận ra bọn họ không hề ít.
“Đây… một người là huynh trưởng của Khương tiểu thư, một người là vị hôn phu của nàng… chuyện này…”
“Nhanh đi mời Khương đại nhân tới đây!”
Lúc này, hai người trên giường cũng dần tỉnh táo, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt lập tức trắng bệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dac-kien-xuan-quang/chuong-4.html.]
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trấn Bắc hầu hung hăng trừng ta, ánh mắt như muốn g.i.ế.c người:
“Khương nhị tiểu thư, ngươi thật độc ác!”
Ta chỉ che miệng, nước mắt lưng tròng, giọng run rẩy:
“Các người… các người thật vô sỉ! Đến nước này rồi, còn muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao?”
Mọi người xung quanh lập tức xôn xao, nghị luận không ngớt:
“Trấn Bắc hầu, cần gì phải uy h.i.ế.p một cô nương yếu đuối như vậy?”
“Chuyện hôm nay chúng ta đều tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ ngài muốn g.i.ế.c hết mọi người ở đây sao?”
“Khương tiểu thư, cô phải suy nghĩ cho thông suốt, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến bản thân!”
Giữa lúc hỗn loạn, phụ thân và mẫu thân vội vàng chạy đến, sắc mặt tái nhợt, không nói một lời liền kéo chúng ta rời khỏi nơi đó.
Trong đại sảnh Khương phủ, phụ thân ngồi trên cao, sắc mặt u ám như tro tàn.
Mẫu thân thần trí hoảng hốt, đến giờ vẫn không thể tin vào những gì bà đã tận mắt chứng kiến.
Đứa con trai hoàn mỹ, tiền đồ rộng mở mà bà luôn tự hào, vậy mà lại cướp đoạt hôn phu của chính muội muội ruột của mình.
“Trời cao ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này!”
Trấn Bắc hầu đứng giữa sảnh, giận dữ lên tiếng:
“Khương nhị tiểu thư tâm tư độc ác, thủ đoạn hạ lưu, không biết liêm sỉ! Vì ghen ghét mà không tiếc hãm hại huynh trưởng ruột thịt của mình, đúng là đáng hận đến cực điểm!”
Huynh trưởng thì đau đớn đến tột cùng.
Hắn là một văn thần thanh danh hiển hách, vậy mà bây giờ lại vướng vào chuyện ô nhục này.
Sau này hắn còn mặt mũi nào mà đặt chân lên triều đình nữa?
“Ninh Tuyết, vi huynh rốt cuộc đã làm gì có lỗi với muội? Tại sao muội lại muốn hủy hoại cả đời ta?”
Phụ thân sau khi biết chuyện, giận đến tím mặt, giơ tay tát thẳng về phía ta:
“Nghiệt chướng! Lúc sinh ra ngươi, ta nên bóp c.h.ế.t ngươi từ trong nôi!”
“Khương gia cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, nuôi ngươi lớn thế này, vậy mà ngươi lại muốn hủy hoại cả nhà ta sao?”
Hừ, ta nào có ngu ngốc đứng yên để bị đánh?
Ta nghiêng đầu, dễ dàng tránh được cái tát của ông ta.
Mẫu thân ôm mặt khóc rống lên, đau đớn đến xé lòng:
“Tại sao lại thành ra thế này? Gia đình yên ấm bao năm, vì sao lại biến thành thế này chứ?”
Ta cười lạnh, chậm rãi lên tiếng:
“Hahaha… tất nhiên là vì bọn họ đã tính kế ta trước rồi!”
“Người mà Trấn Bắc hầu thích là Ninh Lan!”
“Hắn biết rõ ta đã có người trong lòng, vậy mà cố tình cầu thánh chỉ ban hôn với ta.”
“Sau đó, hắn cùng huynh trưởng liên thủ, bày kế bắt gian, hủy hoại danh tiếng của ta.”
“Để rồi sau đó, Khương gia các người phải áy náy với hắn, phải lập Ninh Lan làm đích nữ, danh chính ngôn thuận gả cho hắn với mười dặm hồng trang rực rỡ!”