Đã Từng Là Của Nhau - C2
Cập nhật lúc: 2024-11-30 14:42:29
Lượt xem: 87
Nhiệt độ trước Tết đã giảm xuống dưới 0, rất khó gọi taxi. Tôi đứng một lúc, tay đã tê cứng.
Điện thoại hiển thị: "Đang chờ đợi."
Sau lưng vang lên tiếng giày cao gót cộp cộp, cùng giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ: "A Tranh, tuyết đẹp quá."
"Trời lạnh, em vào xe trước đi. Anh sẽ đến ngay." Giọng nói của Phó Tranh rất đặc trưng.
"Vậy anh nhanh lên nhé."
Người phụ nữ lướt qua tôi, ánh mắt hàm ý sâu xa.
Sau đó cô ta đi về phía không xa, mở cửa xe.
Động tác của cô ta vừa vặn để lộ chiếc vòng tay trên cổ tay, chói mắt vô cùng.
Đó là báu vật gia truyền của nhà họ Phó.
Năm đó từng đeo trên tay tôi, nhưng khi chia tay, tôi đã nhờ người trả lại Phó Tranh.
Vậy nên cô ta không chỉ là bạn gái mà còn là vợ sắp cưới.
Người đi hết, chỉ còn lại tôi và anh.
Chiếc xe tôi gọi vẫn chưa tới.
Phó Tranh đứng sau lưng tôi, không nói một lời.
Hai người cứ thế im lặng, bóng dưới ánh đèn đường đan xen thành hai mảnh.
Tôi bất giác nhớ lại ngày chia tay năm đó, Phó Tranh trên đường đến gặp tôi thì gặp tai nạn xe.
Anh trai anh gọi điện, giọng đầy tức giận:
"Phó Tranh đang ở bệnh viện."
"Anh ấy có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Không có thì cô không đến à?"
"Làm phiền anh chăm sóc anh ấy giúp tôi."
"Đường Gia, em ấy có cơ hội xuất ngoại, sớm muộn gì cũng sẽ thành công. Cô... không thể chờ thêm chút nữa sao? Những gì em ấy làm cho cô, cả đời này cô cũng không trả hết được, cô đều quên hết rồi à?"
Anh trai anh ấy gần như phát điên qua điện thoại, chỉ còn thiếu mỗi việc mắng tôi là kẻ vô ơn.
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng động lớn, có vẻ như điện thoại bị giật đi và ném mạnh xuống.
Có thể nói, chính tôi là người đã rời bỏ anh.
Anh hận tôi, cũng là điều bình thường.
"Cô thiếu bao nhiêu?"
Giọng nói lạnh nhạt của Phó Tranh kéo tôi trở về thực tại.
"Không liên quan đến anh."
Tôi hít một hơi không khí lạnh, cổ họng bị rượu kích thích nhói lên, đột nhiên tôi bị ho dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/da-tung-la-cua-nhau/c2.html.]
Hơi lạnh cắt vào khí quản, đau như xé.
Tôi cúi gập người, bám vào cột đèn, rượu vừa uống trong bụng trào lên, khiến tôi ho đến mức nước mắt giàn giụa.
Phó Tranh đứng bên cạnh, nhìn tôi lạnh lùng.
Taxi chầm chậm dừng lại trước mặt tôi, tài xế thò đầu ra hỏi:
"Có phải đi đến khu căn hộ Vạn Hoà không?"
"Đúng vậy."
Tôi vịn gối đứng thẳng người, hít sâu một hơi rồi mở cửa xe. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay bất ngờ kéo tay tôi lại, lôi mạnh về phía sau.
Tôi không kịp chuẩn bị, đ.â.m thẳng vào vòng tay của Phó Tranh. Anh hỏi:
"Cô đến đó làm gì?"
Khu căn hộ Vạn Hoà là nơi của giới thượng lưu, không dễ để người ngoài vào được.
Tôi cố đẩy tay anh ra nhưng không được, bị anh nắm chặt lấy cổ tay.
Hơi ấm từ tay anh truyền qua da, thấm vào tận trái tim tôi.
Tôi vùng vẫy một chút nhưng không thoát nổi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trầm lặng của anh:
"Phó tổng muốn nói gì đây?"
Anh mím môi, ánh mắt đen tối và sâu thẳm, không thể nhìn rõ cảm xúc.
Gió lạnh gào thét, thổi tung tóc tôi.
Tôi cười nhạt, nói ra suy nghĩ trong lòng anh:
"Anh cũng giống như những người khác, nghĩ rằng tiền tôi kiếm được là bất chính, đúng không?"
"Mỗi tháng năm vạn, đủ không?"
Phó Tranh lạnh mặt, cắt ngang lời tôi.
"Ý anh là gì?"
Trong ánh mắt anh cuối cùng cũng hiện lên một tia chế giễu:
"Không phải cô thiếu tiền sao? Năm vạn, mười vạn, không đủ thì cô tự đến mà lấy."
Tôi bất ngờ giơ tay, một cái tát vang dội trong màn đêm.
Trên mặt Phó Tranh in rõ năm dấu tay đỏ rực.
Từ xa vang lên tiếng la hoảng hốt của người phụ nữ. Cô ấy vội vã mở cửa xe chạy tới.
"Hãy sống tốt cuộc đời của anh, đừng đưa tay xen vào chuyện của người khác."
Tôi để lại một câu rồi lên xe rời đi.
3
"Cậu đánh anh ta thật sao?" Tiểu Thu rót cho tôi một cốc nước ấm.