Dạ Mộ Tây Hà - 12: Lý Mộ, béo một chút cũng tốt, thật sự, anh không muốn em quá gầy.
Cập nhật lúc: 2025-01-05 13:12:35
Lượt xem: 103
12.
Ra khỏi quán cà phê, Từ Tây Hà đi đến trước mặt tôi. Tôi nhìn Từ Tây Hà, một lúc lâu không biết phải làm sao.
"West River, tại sao anh lại thích... cô gái mập như tôi vậy?"
Ngô Duy An biết tôi là ai, vẫn thích tôi, một phần lớn vì tôi đã ở bên cạnh anh ấy.
Nhưng còn Từ Tây Hà thì sao? Liệu chỉ vì tình bạn thuở học sinh?
Từ Tây Hà nắm lấy tay tôi, quay đầu nhìn tôi một cái: "Anh không biết."
Đây không phải là câu trả lời khiến tôi hài lòng, thậm chí có phần hời hợt và thiếu thuyết phục.
Tôi cố gắng giãy giụa muốn rút tay ra khỏi tay anh, nhưng anh nắm chặt hơn.
"Anh thật sự không biết." Từ Tây Hà lại nhấn mạnh: "Bởi vì hình như anh chưa bao giờ suy nghĩ về thân hình của em."
"A?"
"Em là em, là Lý Mộ, suy nghĩ, linh hồn, hành động của em đều là em, chuyện đó có liên quan gì đến thân hình hay ngoại hình chứ. Giống như vợ chồng trên thế giới này, ít có ai vì đối phương già đi, hay bị bệnh mà chọn buông tay tình yêu."
"Anh đang đánh tráo khái niệm."
"Không, chỉ là em nghĩ nó khác thôi."
Tôi im lặng một lúc: "Từ Tây Hà, lúc đó... tại sao anh lại giảm cân?"
Nếu không quan tâm đến cao thấp, béo gầy, vậy sao còn giảm cân?
"Học lớp 12, anh bị ung thư dạ dày."
Câu trả lời bất ngờ khiến tôi dừng bước, đôi mắt tôi mở tròn.
"Thật sự là rất tệ phải không, mới trẻ như vậy mà lại mắc ung thư dạ dày. Lúc lớp 12, anh không chuyển trường đến Bắc Kinh, mà là nghỉ học đi Bắc Kinh để điều trị." Từ Tây Hà nói câu này, trên môi đều là nụ cười: "Tôi đã lừa em, tôi không cố ý giảm cân, là vì tôi phải cắt một nửa dạ dày."
"Vì vậy, anh không thể mập lên nữa."
"Khi nhập viện, anh thật sự rất nhớ em. Anh cũng không biết tại sao lại nhớ em như vậy, anh cứ suy nghĩ, khi anh không ở đó, cô gái mập này bị người ta bắt nạt mà chẳng dám phản kháng, chỉ có thể cười trước mặt mọi người, còn sau lưng thì khóc. Rồi lại suy nghĩ, nếu bệnh này chữa khỏi, có thể sẽ phải kiêng nhiều thứ, không thể ăn đồ ăn vặt với em nữa, liệu em có còn chơi với tôi không. Lý Mộ, lúc đó tôi đã nhận ra, em đã chiếm trọn toàn bộ cuộc sống của anh."
"Tôi không biết..." Tôi không thể diễn tả được cảm giác của mình, lẽ ra tôi phải liên lạc với Từ Tây Hà lúc lớp 12.
Hơn nữa anh ấy đã gọi điện cho tôi, nhưng tôi không nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/da-mo-tay-ha/12-ly-mo-beo-mot-chut-cung-tot-that-su-anh-khong-muon-em-qua-gay.html.]
Tôi nghĩ chúng tôi thân thiết như vậy, anh ấy lại đột ngột chuyển trường mà không nói một câu, tôi thì lại giận dỗi. Nhưng tôi tính tình rất dễ chịu, làm sao có thể giận dỗi với ai?
Chỉ vì Từ Tây Hà khác biệt, vì anh ấy là Từ Tây Hà.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Cảm xúc bực bội dâng trào trong tôi, tôi chỉ có thể liên tục xin lỗi.
Lẽ ra tôi nên ở bên, trong thời gian Từ Tây Hà khó khăn như vậy, tôi lẽ ra phải ở bên cạnh.
"Đã qua rồi, hơn nữa lúc đó em cũng ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều ở bên anh. Em không tò mò sao anh gọi chương trình phát thanh của mình là 'Dạ Mộ Tây Hà' à? Em nói không sai, đó là tên chúng ta, là tôi đề xuất thay đổi với người quản lý chương trình. Không thể gặp em, tôi chỉ có thể tìm một nơi trong đêm để trò chuyện với em."
"Lý Mộ, béo một chút cũng tốt, thật sự, anh không muốn em quá gầy, cứ khỏe mạnh như vậy là tốt rồi."
Tôi mạnh tay lau nước mắt, Từ Tây Hà không an ủi tôi, trái lại anh ấy dùng một cánh tay mạnh mẽ đè lên vai tôi.
"Thôi không nói mấy chuyện này nữa, tôi dẫn em đi ăn lẩu, xem thử trong hai tháng này cô gái béo của chúng ta đã giảm cân thành như thế nào!"
Tôi bị anh đẩy đi lảo đảo, không tránh được nên đành chọc vào chỗ ngứa của anh để ép anh buông tay.
Hai người trưởng thành trong tình trạng nửa vời đùa giỡn trên phố. Không biết có phải cảm nhận được điều gì, tôi bỗng quay đầu lại.
Thấy Ngô Duy An ở phía xa xa dưới ánh đèn.
Ánh sáng chiếu vào mặt anh, những tia sáng vỡ ra trên khuôn mặt anh. Anh đứng im lặng như một bức tranh tuyệt đẹp.
Thấy tôi quay đầu lại, Ngô Duy An hình như mỉm cười một chút, rồi lắc lắc điện thoại trong tay, tôi nhìn thấy trên màn hình là bức ảnh của "Thần ca" Trương Học Hữu.
Bài hát cũ vang lên trong tai tôi.
"Anh hát cho cô ấy say đắm, anh hát cho cô ấy đau lòng
Người lớn chia tay rồi đều như chẳng có gì
Cùng bạn bè say khướt hát karaoke
Hát bài của tôi, cùng màn hình rơi nước mắt
Hây, cùng rơi nước mắt."
Nhưng từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ không gặp lại nữa.
Anh ấy cũng sẽ gặp được cô gái thuộc về anh ấy.
Nếu có một ngày, khi đi trên đường, bạn gặp một chàng trai, tai phải đeo máy trợ thính, liệu bạn có thể thay tôi, đối xử tốt với anh ấy được không?
(Hoàn).