Cứu Rỗi - 7
Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:38:15
Lượt xem: 1,125
13
Kiếp trước, tôi ngu ngơ ngờ nghệch gả cho Lam Thanh Sơn.
Không hề hay biết hắn đã mang tín vật đính ước của ông bà nội đi tặng người ta.
Dự án Khu đô thị Lãng Tự đã được định sẵn là không thể hoàn thành.
Nhà họ Lam vụng trộm lấp biển để mở rộng diện tích, trên lừa cơ quan chức năng dưới gạt cư dân quần chúng.
Bão quá cảnh một cái là việc thi công gặp vấn đề lớn liền.
Tôi cũng không biết cô em gái quý hóa lại mang bầu đứa con của chồng mình.
Bởi vì ông nội qua đời ngay trước ngày cử hành hôn lễ.
Sau khi ông mất tôi rơi vào trạng thái hoang mang. Mọi người đều cho là tôi chịu nỗi đau quá lớn, ngay cả chính tôi cũng nghĩ như vậy.
Trải qua đám tang của ông nội trong mơ màng, chi tiết phân chia tài sản thừa kế tôi cũng nghe vào tai này ra tai kia.
Tinh thần cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề. Tôi thường xuyên tỉnh dậy với con d.a.o trên tay, cơ thể chồng chất vết thương.
Lam Thanh Sơn ôm tôi khóc, nói rằng tôi đã mộng du rồi tự làm mình bị thương.
Gia Môn Bất Hạnh
Vừa hoảng vừa sợ.
Tại sao có thể như vậy, sao tôi có thể biến thành thế này?
Tôi liên tục uống thuốc điều trị nhưng chẳng thấy có hiệu quả gì.
Cho đến một ngày, Sở Lạc Thiên ôm một đứa bé đến thản nhiên ngồi xuống ghế salon trong phòng khách.
Nó nhìn tôi lạnh lùng nói: "Chị à, chị mau ly hôn đi thôi. Con em cần bố nhưng nó không cần một người mẹ mắc bệnh tâm thần đâu."
Đại não vốn đang hỗn độn mơ hồ, tôi bỗng cảm thấy tỉnh táo lạ thường, các mảnh ghép rời rạc xâu chuỗi lại thành chân tướng hoàn chỉnh trong đầu.
Thì ra là thế.
Tôi nào có mắc bệnh tâm thần gì, chẳng qua là cái bẫy bọn đốn mạt kia giăng sẵn đợi tôi sập vào mà thôi.
Mà tôi, chỉ mình tôi trong cái âm mưu này, hồn nhiên mang theo chút lòng tin cuối cùng với cái thứ gọi là ‘gia đình’ rồi đ.â.m đầu vào bẫy như đồ đần.
Lờ Sở Lạc Thiên đi, tôi ngay lập tức gọi điện thoại cho quản lý ngân hàng.
Khi nghe tin chiếc vòng cổ đã được lấy ra từ lâu, toàn thân tôi run rẩy không ngừng.
Tôi thề sẽ không bỏ qua cho lũ k.h.ố.n n.ạ.n này...
Tuyệt đối không!
14
Tôi cười như điên dại khi đọc tin tập đoàn nhà họ Lam phá sản và công tử Lam Thanh Sơn nhảy lầu vì không chấp nhận nổi biến cố trên báo.
Tôi chỉ là sử dụng chính những thủ đoạn mà bọn họ đã dùng để phản kích thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-roi-rkua/7.html.]
Bệnh tâm thần ấy hả?
Vậy tôi sẽ ép đến khi các người thành một lũ tâm thần hết thì thôi.
Sẽ không có ai tin tưởng em nữa đâu em gái yêu quý. Làm sao một người đã tự sát và qua đời lâu rồi lại có thể xuất hiện trong phòng của em, làm hại hai mẹ con em được?
Cuối cùng cũng lấy lại được tín vật đính ước của ông bà. Nắm thật chặt nó trong tay, tôi dần đi về hướng biển.
Nếu những gì bố mẹ nuôi nói là đúng, chúng tôi rồi sẽ trùng phùng, thì tôi hi vọng tôi được đoàn tụ với họ ngay tại thời điểm này.
Tôi chưa hề nghĩ tới mình còn có cơ hội mở mắt ra lần nữa.
Một người đàn ông với vẻ mặt hoảng hốt siết c.h.ặ.t t.a.y tôi:
"Em ổn không, em cảm thấy thế nào? Tôi đưa em đi bệnh viện."
15
Ông nội mất, lòng tôi đau thắt lại.
Tôi cho là đã trải qua một lần rồi thì tôi có thể bình tĩnh đối mặt với vấn đề này một lần nữa.
Nhưng khi chuyện thật sự phát sinh tôi mới biết tôi vẫn đau đến mức không thể thở nổi.
Tôi chưa chết, cuối cùng tôi cũng hiểu được bí mật của chiếc vòng cổ rồi.
Thì ra đây chính là ý nghĩa của ‘trùng phùng’.
Dây chuyền không chỉ để tôi quay lại, mà còn mang theo một số người đã mất mạng vì tai nạn trên biển theo dòng thời gian nguyên bản quay lại cùng tôi.
Rất trùng hợp là, bờ biển bên này không bị bão nhiệt đới đổ bộ, chỉ có gió xoáy.
Gió cuốn các t.h.i t.h.ể đến công trường xây dựng dự án Khu đô thị Lãng Tự.
Lại là một ngày giông tố. Tôi có linh cảm rằng nếu như quay lại nơi tôi xuất hiện sau vụ đắm tàu thì có thể trở lại thế giới ban đầu.
Nhưng mà thế giới kia đã không có người tôi lưu luyến nữa rồi.
Tôi mua lại khu nhà nhỏ của bố mẹ nuôi.
Vì tôi biết đến thăm mộ của ông nội thì chắc chắn sẽ phải đi ngang qua nơi này.
Tôi muốn gặp trực tiếp Sở Tiên trẻ măng để nói với cô ấy rằng:
Cô gái thân yêu, xin đừng thương tâm nhé.
Trên con đường tương lai phía trước sẽ luôn có người đợi để gặp cô.
Đồng hành cùng cô.
Và yêu cô hết mình.
(Hết)