Cứu Rỗi - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:35:08
Lượt xem: 1,161
9
"Đã lâu không gặp, cô Sở." Bà Thẩm nhìn tôi, hào phóng vỗ nhẹ lớp bụi trên tay.
"Để tôi giới thiệu với cô, đây là ông nhà tôi." Bà Thẩm chỉ vào người đàn ông bên cạnh.
"Đây là cô Sở."
"Thôi có khách đến rồi, xin mời anh ra chỗ khác." Bà Thẩm đẩy ông Thẩm một cái.
Ông Thẩm không hề tránh mặt tôi mà hôn lên chóp mũi vợ:
"Em không thể giới thiệu anh với khách của em chi tiết hơn được à? Anh kém cỏi đến vậy ư?"
Ông Thẩm trông khoảng 40 tuổi, có vẻ ngoài lịch lãm điềm tĩnh nhưng lại vòng tay qua ôm eo vợ và làm nũng.
Ôi quỷ thần thiên địa, tôi không dám nhìn thẳng họ nữa rồi.
"Đủ rồi nha." Bà Thẩm mỉm cười đẩy ông chồng vào phòng.
"Để cô chê cười rồi, chồng tôi là vậy đó. "
Thấy tôi cứ mải nhìn xung quanh, bà giải thích:
"Tôi thấy ở đây không có ai ở, phong cảnh lại yên bình nên đã mua khu nhà này."
Sau khi yên vị trong nhà, bà Thẩm đưa cho tôi một tờ giấy.
"Tôi luôn muốn đưa cho cô cái này, nhưng không biết phải nói thế nào. May mà đúng lúc ông Hàn đến gặp tôi nên tôi đã nhờ chuyển lời giúp."
Tôi hoang mang mở tờ giấy ra, đồng thời giọng bà Thẩm cũng vang lên:
"Con yêu, đừng buồn nhé. Bố mẹ chỉ trở lại vòng tay của Mẹ Thiên Nhiên thôi. Bố mẹ sẽ cùng ngàn vạn sinh linh trên thế gian này bảo vệ con.
Con hãy luôn tin rằng rồi một ngày nào đó cả nhà chúng ta sẽ được đoàn tụ.
Hy vọng rằng đến lúc đó con gái của bố mẹ sẽ càng tự tin, tự lập và tự chủ hơn.
--Mẹ yêu của con. "
Nét chữ thanh thoát quen thuộc này… là bút tích của mẹ nuôi tôi!
"Đây cũng chính là điều tôi muốn nói với cô."
Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, đứng phắt dậy:"Bà lấy tờ giấy này ở đâu?"
Bà Thẩm chỉ thản nhiên cười rồi tháo chiếc vòng trên cổ tay phải ra, để lộ một vết bớt không thể quen thuộc hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-roi-rkua/5.html.]
Tôi sững sờ, run rẩy vươn tay phải ra. Trên đó cũng có một vết bớt y như đúc.
"Hình như tôi chưa từng giới thiệu bản thân nhỉ." Thẩm phu nhân cười rạng rỡ, kéo từ dưới cổ áo lên một chiếc vòng cổ khảm kim cương hồng.
"Xin chào Sở Tiên, tôi là Sở Chu Tiên."
NGOẠI TRUYỆN
10
Trợ lý vào thông báo có người lén lút tặng quà cho tôi và xin chỉ thị có cần gọi cảnh sát không. Tôi vỗ vai cậu ta ý bảo cứ bình tĩnh đã.
Nhìn màn hình giám sát thật kỹ, tôi cười khẩy.
Chuyện đó lại xảy ra rồi, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày hôm nay.
Bên trong hộp quà bày một chiếc vòng cổ kim cương hồng nhưng đó không phải là tín vật đính ước của ông bà tôi.
Tôi thản nhiên nhấc máy thông báo cho nhân viên bắt đầu thực hiện theo kế hoạch.
Gia Môn Bất Hạnh
Thư ký của Lam Thanh Sơn mới làm phẫu thuật thẩm mỹ chưa được bao lâu. Không kịp đợi vết thương lên da non cô ta đã nóng lòng đeo cái bao tay đặc biệt dùng để giả mạo dấu vân tay mà Lam Thanh Sơn dày công chuẩn bị, đến ngân hàng và yêu cầu mang chiếc vòng cổ đi.
Nhân viên quản lý tủ bảo hiểm lập tức nhận ra điều bất thường nên gọi lại để xác nhận thời gian tôi đến lấy chiếc vòng.
Tôi chỉ khẽ cười lạnh lùng: "Ngại quá, đằng ấy nhầm số rồi."
Kiếp trước, “tôi” lấy cớ không biết đã bỏ quên điện thoại của mình ở đâu để đối phó với quản lý. Đời này “tôi” đương nhiên vẫn có thể dùng lý do đó.
Thế là ả thư ký thuận lợi lấy được vòng cổ như ý nguyện.
Tôi còn chứng kiến đêm trước khi dự định đến lấy vòng, cô ta còn tham gia đủ các thể loại tụ điểm sa đoạ để dễ bề bôi nhọ tôi trong thời gian tới.
Nhưng khi cô ta chạm môi vào ly rượu thì hết thảy mọi chuyện đều đã theo đúng chiều hướng tôi muốn.
Tôi thừa nhận bản thân không phải là một người quang minh lỗi lạc.
Có những kẻ sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để lấy lòng tôi. Thậm chí chỉ mới ám chỉ một chút họ đã thay tôi thực hiện xong xuôi rồi.
Thêm ít thuốc kích thích gây ảo giác vào rượu thôi mà, cho dù bị phát hiện thì cô ta cũng đâu thể làm được gì tôi.
Chẳng qua là tặng cô ta một giấc ngủ ngắn ngủi mà thôi.
Cộng với đưa một chiếc vòng cổ khảm kim cương hồng đến tận đầu giường cô ta.
Cái này không tính là làm chuyện xấu đâu đúng không.