Cứu rỗi - 5

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:44:30
Lượt xem: 132

9

 

Trường mẫu giáo tôi học không xa nhà, cách một con đường là có thể nhìn thấy tiệm sửa xe.

 

Anh nhỏ rảnh rỗi liền chạy đến trường mẫu giáo, đứng bên ngoài rào chắn nhìn tôi.

 

Nơi đó tụ tập rất nhiều người lớn đang lo lắng, anh nhỏ đứng giữa đám đông.

 

Tôi nghe thấy anh khoe:

 

"Ai, đúng, bé gái kia, cô nhóc đáng yêu nhất đó là em gái cháu."

 

“Con nhà cô chú khóc, còn em gái cháu không hề khóc, con bé rất ngoan."

 

“Đúng là rất hiểu chuyện. Dạy như thế nào? Không nói cho mọi người biết đâu.”

 

Giọng anh quá lớn, cô giáo chịu không nổi: "Bạch Du, con ra nói chuyện với anh con, bảo cậu ấy nói nhỏ một chút.”

 

Nhũ danh của tôi là An An, tên là Bạch Du.

 

Tên là do anh trai đặt, nghĩa là cây du trắng trên bầu trời. Bạch Du ám chỉ bầu trời đầy sao. Anh trai nói tôi là ngôi sao sáng nhất trong các vì sao.

 

Tôi chạy đến bên lan can, vẫy tay với anh nhỏ, bảo anh cúi đầu, ghé vào tai anh thì thầm: "Anh, tan học hãy đến, đừng ảnh hưởng đến cô giáo.”

 

Anh nhỏ ấm ức: "Sao lại dùng lời làm cho lòng người lạnh lẽo như vậy?”

 

Sau đó anh nhỏ ưỡn n.g.ự.c nhìn quanh như không có chuyện gì xảy ra: "À, anh nhỏ cũng nhớ em, được rồi, đi học đi, tan học anh nhỏ nhất định là người đầu tiên tới đón em.”

 

"..."

 

Đồ sĩ diện hảo.

 

Buổi chiều, trường mẫu giáo tan học sớm, tôi ngồi ở tiệm sửa xe chờ anh nhỏ làm xong việc.

 

Đột nhiên một bóng người quen thuộc đi ngang qua trên phố. Tôi lục lọi trong đầu và đứng dậy.

 

Tôi gọi anh nhỏ nhưng anh không đáp, ông già đến sửa xe đang lớn giọng nói vấn đề không liên quan.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Không kịp nói, tôi đi theo bóng người đó.

 

Người nọ chân dài, tôi nhấc chân cố gắng đi theo.

 

Đi qua ba con phố và hai con hẻm, lướt qua ruộng rau, tôi không dám làm mất dấu. Một ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu, dường như tôi đã từng chạy như thế này trước đây.

 

Có vẻ như tôi đã từng cố gắng hết sức để đi theo một người, một người mà tôi tuyệt đối không thể không đi theo.

 

Lúc tôi thấy người nọ đi vào một tòa nhà tự xây, vịn tường thở hồng hộc, mới phát hiện sắc trời đã tối.

 

Không mất dấu là tốt rồi, tôi ôn lại lộ trình vừa đi qua một lần trong đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-roi-regc/5.html.]

Hệ thống đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo chói tai: [Ký chủ, mau về nhà! Những người cô đang công lược đang rất muốn chết.]

 

Cái gì?

 

Nghe được lời này tôi hết hồn hết vía.

 

Vừa lăn vừa bò về đến nhà, đã thấy hai anh trai đang đứng ở đầu cầu thang.

 

Trong hành lang tối tăm, ba chúng tôi gần như bị chôn vùi trong bóng tối.

 

Anh trai nửa ngày cũng không cắm được chìa khóa vào ổ khóa. Tay anh nắm nắm cửa, suy sụp: "Em nói xem, có phải con bé không nhớ ra không?"

 

Tôi nhíu mày, đang suy đoán anh nói cái gì.

 

Anh nhỏ đỡ anh trai dậy, giọng nói run rẩy: "Em đi tìm, chưa c.h.ế.t chưa ngừng, tìm không được, em bồi thường cái mạng này cho anh. Anh Tùy Thanh, là em không trông coi An An cẩn thận.”

 

Hồi lâu sau, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra. Một tiếng “cạch” vang lên, đèn bật sáng.

 

Anh trai lẩm bẩm: "Lúc anh đưa con bé đến xe của thím, con bé khóc nói không muốn đi, muốn đi theo anh, nhưng..."

 

Lời nói kế tiếp bị bóp nghẹt, anh trai che mặt mình, giấu cảm xúc đi: "Nhưng anh đã tự mình đóng cửa xe lại, con bé khóc đập cửa sổ, nói ghét anh. An An nói... con bé nói ghét anh.”

 

Nói đến đây, giọng anh trai nghẹn ngào: “Phù Qua, có phải con bé nhớ ra, cho nên chạy mất rồi không?”

 

Anh nhỏ túm lấy anh trai, hung hăng nói: "Câm miệng! Anh câm miệng cho em! An An rất yêu anh, là em không trông coi cẩn thân, để con bé đi lạc!”

 

Tôi không còn ẩn mình trong bóng tối nữa, chạy về phía ánh sáng. Tôi hét lên với hai người trong ánh sáng: “Hai anh, em đã về rồi.”

 

Nai người trong ánh sáng đều run rẩy. Sự mong manh cuối cùng đã phá vỡ sức mạnh của anh chàng thích khóc nhè. Đôi chân anh nhỏ mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, khóc lớn: “An An thúi, em đi đâu vậy!”

 

Trên đời này, không có ai rời khỏi người nào đó thì không sống được. Nhưng có vẻ nư, trong ba người chúng tôi cho dù thiếu bất cứ người nào, những người còn lại thật sự rất khó sống tốt.

 

10

 

Tôi nhận ra một điều, trước khi tôi lên năm tuổi, phải có rất nhiều chuyện xảy ra. Điều này làm cho anh trai tôi đối mặt với thế giới như một xác sống.

 

Anh trai sẽ cười sẽ khóc, cũng rất khó cảm thấy hạnh phúc. Nhưng trí nhớ của tôi bị thiếu, không tìm được đáp án.

 

“949264.”

 

[Tôi ở đây.]

 

"Có cách nào tìm được ký ức trước năm tuổi của tôi không?"

 

[Không có cách nào cả.]

 

Tôi hơi kinh ngạc. Hệ thống này có thể đưa tôi trở về tuổi lên năm, có thể mang thẻ ngân hàng của thế giới tương lai tới, trông có vẻ không có gì là không làm được, nhưng không thể mang trí nhớ trước năm tuổi của tôi về.

 

“Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”

 

 

Loading...