Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CỨU NHẦM - 7

Cập nhật lúc: 2024-05-23 03:25:40
Lượt xem: 4,834

Kiếp trước, sau khi chúng tôi kết hôn, bà cũng nói những lời này với nhiều phụ nữ khác, ý tứ không cần nói cũng rõ.

Bây giờ nghe lại, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

"Không ai là đứa trẻ chưa lớn, anh ấy là người trưởng thành, nên chịu trách nhiệm cho những việc mình làm. Việc anh ấy hoài niệm hay không, không liên quan gì đến cháu, hiện tại anh ấy có bạn gái, cô nên nói với cô ấy."

Tôi nói xong định rời đi, nhưng mẹ Lăng giữ tôi lại.

"Cô muốn kết hợp hai đứa, nếu không phải Lăng Kính mất một cánh tay, cũng không đến lượt cháu đâu."

Khi nói về con trai mình, bà vẫn rất kiêu ngạo. Có vẻ Lăng Kính không nói với mẹ về việc anh ta đã tìm việc bằng cách nhờ quan hệ và cãi nhau với Dư Thiệu Thu.

Mẹ Lăng không thực sự thích tôi, bà chỉ thấy Dư Thiệu Thu không đủ yên ổn, nên mới muốn tôi giải quyết mớ hỗn độn này.

Kiếp trước tôi đã từng trải qua sự khó chịu của bà, tôi tò mò không biết khi mẹ Lăng gặp phải Dư Thiệu Thu, một cô gái không chịu nổi bất kỳ sự bất công nào, họ sẽ tạo ra ngọn lửa gì.

"Chúc họ thành công nhé, được không? Chúc họ hạnh phúc lâu dài, cô không cần tốn công kết hợp chúng cháu, cháu không xứng với con trai quý báu của cô đâu ạ."

Mẹ Lăng hừ lạnh, xách túi bỏ đi giận dữ, nhưng khi tay bà giơ lên trước mặt tôi, tôi nhận ra mười ngón tay của bà tròn như dùi trống, dấu hiệu rõ ràng của chứng đầu ngón tay.

Có vẻ bệnh tim của bà đã rất nghiêm trọng, tôi ngay lập tức ngừng lời, sợ nói thêm sẽ làm bà kích động.

"Mẹ, nhanh lên, chúng ta đi tìm Thiệu Thu thôi."

Khi cửa mở, tôi nghe thấy tiếng Lăng Kính từ hành lang.

Sau đó là tiếng cười nói rộn ràng, tôi đóng cửa lại, ngồi xuống sắp xếp đạo cụ trong im lặng.

Tô Lâm Nguyệt nói Lăng Kính đã đặt một nhà hàng lớn, vì thế nhiều người trong hai đoàn kịch đã đi tham gia. Tôi quyết định không tham gia nữa, thu dọn đồ đạc xong liền rời đi.

Bây giờ mỗi ngày tôi đều phải đến đội tỉnh hướng dẫn huấn luyện, không có thời gian nghe tin tức này.

Tuy nhiên, khi tôi đến cổng trường, tôi thấy một chiếc xe cấp cứu lao vào, một nhóm sinh viên chạy về phía tòa nhà biểu diễn.

"Mau đi, nghe nói một chị bên khoa biểu diễn bị bạn trai bắt quả tang ngoại tình."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

13

Những chuyện xảy ra sau đó là do Tô Lâm Nguyệt kể lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-nham/7.html.]

Cô ấy nói rằng hôm đó một nhóm người kéo nhau đến phòng hóa trang, mở cửa ra và thấy Dư Thiệu Thu và Tiết Duệ đang ôm nhau, quần áo xộc xệch.

Lăng Kính đứng ngẩn ra, không nói được lời nào.

Mẹ Lăng giận đến tái mặt, lao vào giật tóc Dư Thiệu Thu, nhưng Dư Thiệu Thu đã đá bà ngã xuống đất.

Lăng Kính cũng lao vào giúp, và đánh nhau với Tiết Duệ.

Tất cả điều này được ghi lại bởi người cầm máy quay trong đám đông, muốn quay lại để làm bất ngờ.

Tôi vẫy tay không muốn nghe tiếp, nhưng Tô Lâm Nguyệt nói tiếp.

"Chưa hết đâu, khi đẩy nhau, không biết ai đã đẩy ngã Dư Thiệu Thu, cô ấy ngã xuống và chảy rất nhiều máu."

Tôi hoàn toàn sốc, sặc một ngụm nước.

"Nghe nói Dư Thiệu Thu đã mang thai ba tháng, đứa bé cũng mất rồi, không biết cuối cùng xử lý thế nào."

Tính lại thời gian, Lăng Kính và Dư Thiệu Thu chưa ở bên nhau ba tháng, tôi không biết Lăng Kính sẽ cảm thấy thế nào khi biết tin này.

"Mẹ Lăng cũng nhập viện, nghe nói bị nhồi m.á.u cơ tim, suýt nữa không qua khỏi, bây giờ còn nằm trong ICU."

"Chi Chi, cậu thật may mắn khi đã chia tay Lăng Kính. Đừng dính vào đống rắc rối của họ."

"Cậu thật may mắn, Lăng Kính ở bên bạn mới luôn suôn sẻ như vậy, tiếc là anh ta không biết trân trọng, đáng đời anh ta gặp phải cảnh này."

Tô Lâm Nguyệt vẫn kể, mặc dù lời cô ấy có hơi quá đáng, nhưng tôi biết cô ấy hoàn toàn đứng về phía tôi.

"Được rồi, Nguyệt Nguyệt, đừng nhắc đến Lăng Kính nữa. Bây giờ anh ta chỉ là người tôi biết lâu hơn một chút. Để tôi cho cậu xem video của cô bé trong đội của tôi, xem cô ấy làm động tác đẹp đến mức nào."

Tôi lấy điện thoại ra, trên màn hình là một cô gái bị bại liệt mất đôi chân, giơ kiếm lên, đẹp đẽ đánh bại đối thủ bằng một nhát "đâm vào cổ họng."

Trước khi tham gia huấn luyện, cô ấy gần như phải kết hôn với một người chồng câm điếc chưa từng gặp, nhưng kỹ năng này đã cho phép cô ấy mạnh dạn nói "không" với gia đình đã hành hạ cô.

"Chi Chi, cậu thật tuyệt!"

Tô Lâm Nguyệt rưng rưng nước mắt, ôm tôi chặt.

"Sau này tôi làm đạo diễn, nhất định sẽ quay câu chuyện của cậu thành phim!"

Loading...