CỨU NHẦM - 1
Cập nhật lúc: 2024-05-23 03:20:16
Lượt xem: 2,559
1
"Lăng Kính, chạy mau!"
Khi bức tường chịu lực đổ xuống, Lăng Kính trước mặt tôi quyết định buông tay tôi ra. Tôi dừng bước khi định lao về phía anh ta, nhìn anh ta qua lớp bụi dày đặc.
Kiếp trước, tôi đã cố kéo anh ta lại, dùng cơ thể mình để chắn những mảnh tường rơi xuống. Khi những viên đá sắc nhọn đ.â.m vào cơ thể, nỗi đau tột cùng khiến tôi mất trí, lúc đó tôi còn nghĩ rằng mình sẽ chết, dùng chút sức lực cuối cùng nói vào tai anh ta.
"Lăng Kính, anh phải hạnh phúc nhé."
Sau đó, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, thấy mình chỉ còn một nửa chân phải, cảm xúc trong lòng không thể diễn tả. Khi nhận ra rằng tôi không thể tiếp tục theo đuổi môn đấu kiếm yêu thích của mình, tôi tuyệt vọng và khóc lớn.
Nhưng mẹ của Lăng Kính đến thăm tôi, họ quỳ xuống cầu xin tôi đừng khóc, nói rằng chỉ khi tôi ngừng khóc thì họ mới đứng dậy.
Chàng trai luôn vui vẻ ấy đứng lặng bên cạnh tôi, dùng đôi tay run rẩy lau nước mắt cho tôi.
"Chi Chi, chúng ta kết hôn nhé, anh sẽ chăm sóc em cả đời."
Khoảnh khắc đó, tình yêu sâu đậm đã xoa dịu nỗi đau trong lòng tôi. Tôi đã luôn nghĩ rằng ánh mắt sâu thẳm mà Lăng Kính nhìn tôi là vì tình yêu được đánh thức, cho đến khi lốp xe lăn qua bụng tôi, tôi mới biết đó là nỗi hận tột cùng.
"Không, anh phải đi cứu Thu Thu, cô ấy chưa ra ngoài!"
Tiếng hét thô bạo của Lăng Kính cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi, anh ta vung tay ra hiệu cho tôi đừng lại gần. Tôi nhìn gương mặt trẻ trung non nớt của anh, những ký ức mười năm vẫn hiện rõ trong tâm trí. Tôi nhớ anh đã cùng tôi tập luyện hồi phục, nhớ những lần anh dùng cánh tay rắn chắc ôm chặt tôi khi tôi ngã.
Nhưng tôi cũng nhớ vào kỷ niệm mười năm ngày cưới, anh đã đẩy tôi ra giữa đường, thì thầm vào tai tôi.
"Trần Dung Chi, em nhớ hôm nay là ngày gì không?"
"Thu Thu của anh đã đi được mười năm rồi, cô ấy đã chấp nhận lời tỏ tình của anh, mọi thứ sẽ tốt đẹp."
"Anh muốn em cũng trải qua cảm giác cô đơn không ai giúp đỡ này."
Giọng nói của anh đầy căm hận, như một lưỡi d.a.o sắc nhọn đ.â.m vào tim tôi.
Chiếc xe lao qua bụng tôi, m.á.u tươi nhuộm đỏ tờ giấy thông báo mang thai trong túi tôi. Đó là món quà kỷ niệm mười năm tôi dành cho Lăng Kính.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Em đừng đến đây!"
Lăng Kính quay lại chạy lên lầu, vừa chạy vừa ngoái nhìn tôi, nghĩ rằng tôi sẽ không ngần ngại ngăn anh lại. Nhưng lần này, tôi sẽ không làm vậy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-nham/1.html.]
2
Tôi được đội cứu hộ phát hiện và đưa lên xe. Nhưng Lăng Kính và Dư Thiệu Thu thì không thấy đâu. Tôi không biết liệu anh ta có thấy cô ta không, có cứu được cô gái mà anh ta yêu không.
Tôi nhắm mắt lại, lời nói của Lăng Kính ở kiếp trước vẫn văng vẳng bên tai.
"Sinh tử có số, phú quý tại thiên. Em nghĩ mình có quyền can thiệp vào sự sống c.h.ế.t của anh sao? Anh yêu Thu Thu, vì cô ấy anh nguyện chết, em lấy quyền gì ngăn cản anh?"
Thật đáng thương cho mười năm tình bạn thanh mai trúc mã của chúng tôi, không bằng một tháng anh ta quen biết với Dư Thiệu Thu. Ban đầu anh ta rất cố gắng học hành, nhưng chỉ vì một lời nói của cô ta mà bỏ thi, mất hết cơ hội nhận các giải thưởng.
Anh ta nói, anh chưa bao giờ gặp ai hợp với mình như vậy.
Nhưng không nghĩ xem người hoàn hảo ấy liệu có thực sự phù hợp với mình hay không.
Xe cứu hộ đưa chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra. Ở đó, tôi gặp mẹ của Lăng Kính, bà ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi với vẻ mặt mệt mỏi.
"Lăng Kính đâu rồi?"
Tôi lắc đầu,
"Cháu không biết."
"Chẳng phải hai đứa ở cùng nhau sao? Sao cháu không cứu nó?"
Tôi nghẹn lời.
Kiếp trước, ban đầu mẹ Lăng biết ơn tôi, nhưng sau đó bà nhiều lần lấy việc tôi bị tàn tật ra để chê trách, cho rằng con trai bà ấy chấp nhận tôi là phúc của tôi, thậm chí không ít lần lén giới thiệu bạn gái cho con trai.
Mỗi lần tôi phản ứng, bà ta lại giả vờ ôm tim giả vờ, và Lăng Kính sẽ đứng bảo vệ bà, yêu cầu tôi im lặng.
"Anh ấy muốn vào cứu người, cháu không cản được."
Tôi nhìn mẹ Lăng, không muốn nói thêm gì nữa. Lăng Kính mất cha từ sớm, mẹ anh ta nuôi anh ta khôn lớn. Nếu anh ta có mệnh hệ gì, tôi không biết liệu bà ấy có chịu nổi không.
"Sao cháu có thể như vậy? Sao cháu có thể không ngăn nó, để nó đi chết? Cháu nhẫn tâm như vậy sao?"
Xung quanh dần có người tụ tập, mẹ Lăng ôm ngực, ngồi xuống đất khóc thảm thiết.
"Con trai tôi chăm sóc cô bao nhiêu năm, kết quả là cô bỏ chạy một mình, để con tôi lại trong đó!"