CƯU MANG THẦN NỮ? - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-12-20 03:31:30
Lượt xem: 181
7.
Thế nhưng ta tất phải để ý.
Ngàn năm trước, thần nữ vừa phi thăng, thấy ta phát mệnh khế cho tiên nga như một trò đùa.
Còn từng trừng mắt lạnh lùng mắng ta.
“Ngươi có biết chuyện này ảnh hưởng đến cả đời của họ không.”
“Ngươi là ai, có liên quan gì tới ngươi? Bọn họ đồng ý, Nguyệt Lão ta đây đồng ý, nào đến lượt ngươi xen vào.”
Lúc ấy ta còn trẻ tuổi, lại thêm tính tình kiêu ngạo, chưa từng thấy những nỗi khổ của nhân gian.
Thần nữ siết c.h.ặ.t t.a.y ta, dung mạo nàng như ngọc, tóc búi cao.
“Bọn họ còn nhỏ, nhất thời bị tình cảm mê hoặc. Ngươi thân là Nguyệt Lão, đáng ra phải thay họ nhìn rõ nội tâm, lý giải suy nghĩ thật sự của họ. Mà không phải coi chuyện này như một trò chơi, ghép hết đôi này đến đôi khác.”
Thần nữ dừng lại một lát rồi nói tiếp.
“Nguyệt Lão nương nương, ngươi có biết trên thế gian này, nữ tử vì tình mà bị tổn thương, có đến ngàn vạn người.”
“Nữ tử không nhìn rõ lòng mình, có đến ngàn vạn người.”
“Nữ tử bị người ép phải kết khế, cũng có đến ngàn vạn người.”
Lúc ấy ta chỉ thấy nàng rỗi hơi xen vào việc của người khác.
Nào có nghiêm trọng như nàng nói.
Cho đến khi ta làm Nguyệt Lão được ngàn năm.
Cho đến khi ta nhìn thấy rất nhiều tiên nga quỳ dưới trần gian, nhìn bức tượng Nguyệt Lão mà rơi nước mắt.
Các nàng đỏ mắt cầu xin ta kết thúc mệnh khế, bọn họ đã hối hận.
Nhưng ta lại không thể làm gì cả.
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Cây bút này, chỉ có tư cách viết xuống mệnh khế, lại không có năng lực thu hồi.
Ta trở mắt nhìn họ giãy dụa nơi trần gian, phải trả giá vì sự tùy hứng của mình năm xưa.
Ta thừa nhận, có nhân mới có quả, nhưng quả đắng mà họ đang phải nhận đã vượt xa những gì họ đáng phải nhận.
Vậy nên lần này ta biết rõ thần nữ không cam tâm tình nguyên, biết rõ hai chữ ‘cưu mang’ chẳng qua là lớp vỏ che giấu chân tường bên trong.
Ta sao có thể hạ bút, sao có thể giống như đám tiên quan kia, chỉ muốn làm cho xong việc, giữ cảnh thái bình giả tạo.
“Bệ hạ.”
Ta cầm ấn Nguyệt Lão ra, đặt trước mặt Ngọc Đế.
“Cho ta ba ngày, ta nhất định khiến thần nữ khôi phục thần chí.”
“Đến lúc đó muốn viết mệnh khế hay không, hãy để nàng ấy làm chủ. Nếu ta không thể làm được, vậy chức tiên tôn này ta cũng chẳng muốn làm nữa.”
Ta quay người định đi thì Ngọc Đế ở phía sau cất lời, ngữ khí có chút ngỡ ngàng.
“Tiểu Nguyệt Lão, cần gì phải vậy?”
“Chẳng qua chỉ là một thần nữ đã tổn hại tiên cốt mà thôi, ngươi có cần phải cược cả thân gia tính mạng của mình không?”
“Đáng giá ư?”
Ta quay lại đối mặt với sự nghi hoặc của Ngọc Đế, khẽ gật đầu.
“Nàng ấy đáng giá.”
Các nàng đáng giá.
8.
Ta từng lén đọc một quyển sách ở Dao Trì, Vương Mẫu có một phép thuật, có thể cứu tiên nhân độ kiếp thất bại.
Chỉ cần tìm được pháp khí, tiên y và lệnh bài được ban sau khi phi thăng thành công.
Rồi đi thỉnh Vương mẫu giúp đỡ là có thể khôi phục ký ức và thần trí.
Thần nữ vẫn bị đám trẻ con ôm cứng, ta tiến lên dắt lấy tay nàng.
Bốn đứa con của nàng giống như những vật ký sinh, túm chặt lấy tay chân của nàng.
Ta nhìn bốn khuôn mặt ít nhiều có phần tương tự với nàng, nước mắt không khỏi lưng tròng.
Rõ ràng là m.á.u thịt của nàng mà ra, nhưng không đứa nào lo cho nàng, đứa nào đứa nấy chỉ muốn gặm sạch xương tủy của nàng.
Ta dùng pháp lực đánh bay bốn đứa bé, thần nữ lảo đảo muốn chạy theo, lại bị một câu nói của ta ngăn lại.
“Nếu ngươi muốn cả đời sống như thế này thì cứ ôm lấy chúng.”
Thần nữ cái hiểu cái không, nàng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn ta.
“Qua đây.”
Ta vẫy tay với nàng.
Thần nữ đứng ở giữa, phía sau là đám trẻ khóc lóc điên cuồng, phía trước là ta dịu dàng khuyên nhủ.
“Ta mang ngươi đi tìm ký ức được không?”
Cuối cùng nàng cũng cất bước, đi về phía ta.
Một bước, hai bước, vô cùng gian nan.
Ta nhìn chiếc giày vải của nàng dính đầy bùn, vạt áo là những thứ ô uế của đám trẻ, ngay cả hai tay của nàng cũng thô ráp như những cành cây khô.
Nữ tử trước mắt, vào mười ba năm trước, hẵng còn anh tư táp sảng, tay nắm trường kiếm, tay áo phiêu phiêu.
Cuối cùng ta cũng nắm lấy tay nàng, kiên định mỉm cười với nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-mang-than-nu/chuong-3.html.]
“Ta là Nguyệt Lão nương nương, ta sẽ giúp ngươi.”
Đây là trách nhiệm khi làm Nguyệt Lão, là điều ngươi đã dạy ta.
9.
Hai chúng ta hạ phàm, đầu tiên là tới nơi nàng lịch kiếp năm xưa.
Nơi đó còn lưu lại vết tích của thiên lôi, trong bụi cỏ cách đó không xa, ta nhặt được tàn kiếm của nàng.
Kiếm đã gãy, chỉ còn lại một đoạn nhỏ cắm trong bùn.
Vì không có linh khí, lại bị gió mưa mài mòn, nên lúc này đã lốm đốm những vệt rỉ sét.
Thần nữ bước lên trước, vẻ mặt ngơ ngác.
“Đây là kiếm của ngươi, là pháp khí mà ngươi từng thích nhất.”
Ta nắm tay nàng đưa lên trước, khi tay của nàng đến gần, mảnh sắt rỉ trong mắt thường nhân ấy bỗng bắt đầu đung đưa một cách chậm rãi.
Cho đến khi thần nữ nắm lấy nó, rỉ sắt chảy xuống như nước, trông giống như từng hàng huyết lệ.
Những mảnh vỡ khác không biết từ đâu bay tới, lại một lần nữa tập hợp lại cùng nhau.
Thần nữ nắm thanh kiếm hoàn chỉnh, đột nhiên bật khóc.
Nàng vô thức đưa tay lau nước mắt, sau đó mê mang hỏi ta:
“Sao ta lại khóc?”
Vì sao, nàng cúi đầu khe khẽ nỉ non.
Không ngừng dùng bàn tay thô ráp của mình vuốt nhẹ lên thân kiếm, mỗi lần vuốt, dường như thanh kiếm lại sáng lên một chút.
Nước mắt của nàng rơi trên chuôi kiếm, viên bảo thạch màu lục tượng trưng cho thần nữ Dật Liêm lóe sáng rực rỡ.
“Bây giờ ngươi đã nhớ ra mình là ai chưa?”
Thần nữ lắc đầu, nàng vẫn chưa có ấn tượng gì.
Còn phải tìm về tiên y, và lệnh bài phi thăng lúc ấy mới được.
Vậy đành phải tiến lên phía trước mà thôi.
Trước mắt chính là thôn trang mà nam tử kia cưu mang nàng, nhưng thần nữ càng đến gần thì càng sợ hãi một cách vô cớ.
Cho đến khi gặp phải một người quen biết nàng.
“Cữu mụ, ngươi về rồi!”
Nữ tử ấy nét mặt hẵng còn non nớt, nàng vừa cười vừa chào đón, nhưng thần nữ lại vô thức trốn ra phía sau ta.
“Cữu cữu đâu? Sao không theo về. Lần này lên Thiên đình có đòi được ngân lượng không!”
Ta đẩy tiểu cô nương nhiệt tình đó ra xa một chút.
“Ngươi là?”
Tiểu cô nương liếc xéo ta một cái.
“Là bằng hữu của nàng ấy.”
“Sao có thể, nàng là đứa ngốc, đào đâu ra bằng hữu.”
Tiểu cô nương bật cười, nhưng có vẻ nhận ra ta không vui, nàng vội vàng che giấu.
“Được rồi không nói mấy cái này nữa, cữu cữu của ta đâu?”
“Vẫn còn ở Thiên đình.”
Ta phất tay áo, xem ra cô nương này là cháu gái của nam tử người phàm kia.
Nếu thần nữ sợ nàng ta như vậy, chỉ e nàng và nam tử kia đều là cá mè một lứa.
“Ngươi nói ngân lượng là có ý gì?”
“Ngươi là ai, dựa vào đâu phải nói cho ngươi biết?”
Nàng ta đưa tay muốn kéo thần nữ.
“Cữu mụ ngươi mau theo ta về nhà đi, ngươi đi cùng nữ nhân lai lịch không rõ này làm gì.”
“Ta không đi với ngươi….”
Thần nữ run rẩy lắc đầu.
“Ngươi muốn ăn đòn phải không!”
Tiểu cô nương dựng lông mày, một nữ hài tử nho nhỏ, vậy mà khuôn mặt có thể hung ác dữ tợn đến vậy.
Ta tùy ý bấm quyết, hai chân của nàng ta không khống chế được mà khuỵu xuống.
Đầu gối vừa vặn đập trúng một hòn đá, da bị rách ra, m.á.u chảy tràn ra đất.
“Được lắm, cữu mụ ngươi dám hùa với người ngoài bắt nạt ta.”
“Đợi cữu cữu về, nhất định sẽ bảo hắn đánh…ưm ưm.”
Ồn ào, ta búng tay một cái, thoắt cái nàng đã biến thành người câm, chỉ có thể y y a a không nói nổi nửa chữ.
“Chúng ta đi tiếp thôi.”
Ta dắt tay thần nữ.
Thần nữ đi ngang qua nữ hài tử, hai chân run run, nước mắt rơi lã chã.
Có thể thấy nàng ở chỗ này phải chịu khổ thế nào.