Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CƯU MANG THẦN NỮ? - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-12-20 03:31:08
Lượt xem: 216

4.

 

Ta và thần nữ, đã lâu ngày không gặp.

 

Thần nữ là người phàm khổ tu thăng lên làm tiên, ngàn năm trước ngày nàng phi thăng, khéo thế nào lại trùng vào thọ thần của ta.

 

Thần nữ rất bất mãn với sự phô trương lãng phí của ta, cũng khịt mũi coi thường xuất thân của ta.

 

Nói ra thật xấu hổ, ta là thần tiên trời sinh, khác với những người tự lực tự cường như nàng.

 

Thần nữ ở hạ giới tu luyện Vô tình đạo, còn ta vừa khéo lại chấp chưởng tình ái của thế gian.

 

Hai chúng ta từ thân phận bối cảnh, cho đến tính cách, gần như là túc địch của nhau.

 

Chỉ cần chạm mặt ắt sẽ có tranh cãi.

 

Nàng chỉ trích ta làm thần tiên không đủ nỗ lực, ta cho rằng nàng toàn quản việc không đâu.

 

Mỗi lần đều tan rã trong không vui.

 

Ta không thích nàng, nhưng khi thực sự thấy thiên chi kiêu nữ, cao cao tại thượng không ai bì được như nàng lại biến thành một nông phụ ngơ ngác đần độn thế này, trong lòng ta lại có một cảm giác thật khó chịu.

 

“Lâu rồi không gặp, ngươi còn nhớ ta không?”

 

Thần nữ ngước mắt lên, hàng mi dài như chiếc quạt lông vũ khẽ rung rung.

 

Nàng đang chuẩn bị nói gì đó, đứa bé nhỏ nhất bên cạnh bỗng khóc òa lên.

 

Thần nữ gần như vô thức ngồi xổm xuống ôm nó lên, sau đó bắt đầu cởi y sam trước mặt ta.

 

Ta nhìn nàng cho con bú, vành mắt lại ươn ướt. Bởi vì thân thể nàng gầy đến trơ xương.

 

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

Đứa trẻ nhe nanh múa vuốt, dù đã ăn no nhưng vẫn không chịu yên.

 

Thần nữ vẻ mặt lo lắng, không ngừng dỗ dành nó.

 

Ta mất kiên nhẫn chắt lưỡi một tiếng, thần nữ lại có vẻ rất sợ hãi, ôm con quỳ phịch xuống.

 

Ta nghe tiếng dàng quỳ xuống đất, đầu gối gập lại rõ nhanh.

 

Giây phút ấy, như có một chiếc chùy nặng đập vào lòng ta.

 

Trong đầu ta nhớ lại dáng vẻ khi xưa của thần nữ, nàng ưỡn thẳng sống lưng, tay nắm một thanh trường kiếm.

 

“Ta muốn làm thần nữ cứu vớt vạn dân, đương nhiên là không giống với loại thần tiên chỉ biết hưởng nhạc như ngươi.”

 

Nhưng hiện giờ nàng còn chẳng cứu được bản thân mình.

 

“Ta hỏi ngươi, ngươi có tự nguyện kết khế với người phàm kia không.”

 

Thần nữ trợn tròn mắt, dường như đang cố gắng để hiểu câu nói của ta.

 

Ở đây không có người quấy nhiễu nàng, con ngươi của nàng bỗng đột ngột biến từ mờ mịt thành thanh tỉnh, từ miệng nàng ta nghe được một chữ.

 

“Chạy.”

 

5.

 

Nam tử người phàm kia nói gì cũng không chịu xuống trần, đứng canh trước cửa điện Nguyệt Lão của ta, gào mồm kêu la.

 

Tiểu tiên quan gõ cửa, rồi lại vào khuyên bảo.

 

“Nguyệt Lão nương nương, chuyện này làm ầm lên thì khó coi lắm.”

 

“Đã có ta lo.”

 

Nam tử thấy làm rộn lên cũng không hữu dụng, liền chạy lên Vân Tiêu Bảo Điện.

 

Đương nhiên hắn không thể vào đó, nhưng hắn có thể làm ầm ĩ để cả Thiên đình biết chuyện.

 

Há mồm là nói thần tiên chúng ta bắt nạt người phàm, đợi hắn xuống trần nhất định sẽ nói cho thiên hạ biết.

 

“Các ngươi cướp mất thê tử của ta! Ta phải đòi lại công bằng!”

 

“Nàng ấy không phải thê tử của ngươi.”

 

Ta không nhịn được mà đáp trả, thật muốn tát ch-ế-t hắn cho rồi.

 

“Ngươi nói không phải là không phải sao! Nàng đã  ngủ với ta mười ba năm, còn sinh bốn đứa con rồi! Là mẹ của con ta thì chính là thê tử của ta!”

 

“Mười ba năm, các vị tiên quân phân xử cho ta đi! Năm xưa ta tốt bụng thu lưu nàng, những năm qua đều là ta nuôi nàng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-mang-than-nu/chuong-2.html.]

 

“Muốn cướp thê tử của ta ư, không có cửa đâu! Trừ khi các ngươi trả tiền lại cho ta, còn phải bồi thường cho ta một nữ tử khác!”

 

Trong lòng hắn nữ nhân là thứ đồ vật có thể tùy ý mua bán hay sao?

 

Các tiên quân đều lười quản chuyện vớ vẩn này.

 

Dù sao thần nữ đã mất hết tu vi, ý thức mơ hồ.

 

“Nguyệt Lão, ngài cũng không nên giữ thê tử nhà người ta lại.”

 

“Đúng thế, người ta cũng đã là lão phu lão thê rồi.”

 

“Nếu ngài nói thần nữ không bằng lòng, vậy nàng ấy bây giờ có thể nói rõ ràng không?”

 

Một đám người vây xung quanh ta, bảo ta phải quyết định ngay lập tức.

 

Thật ra bọn họ không hề quan tâm đến thần nữ, đương nhiên cũng không quan tâm nam tử nho nhỏ này.

 

Bọn họ chỉ muốn sống cho yên mà thôi.

 

Ta bực tức phất tay áo bỏ đi, trong điện, thần nữ vẫn đang chăm bẵm con mình.

 

Ta cho nàng một thời gian để nhớ lại ký ức xưa, từ những điều vụn vặt nàng ghi chép lại có thể thấy ra, kỳ thực ký ức của nàng không hoàn toàn biến mất.

 

Nhưng vì gặp phải kiếp số, pháp lực mất hết, những ký ức xưa kia mất đi bảy tám phần.

 

Muốn để nàng tự mình nói không bằng lòng đi với nam tử kia, gần như không có khả năng.

 

Ta nhìn nàng, có phần không cam lòng.

 

“Này, trước kia ngươi lợi hại lắm kia mà? Sao bây giờ lại thành phế vật thế hả.”

 

Thần nữ nghe ta mắng nàng, hoàn toàn không có phong thái trước kia, ngược lại co rúm người sợ hãi.

 

Lòng ta không nỡ, đưa tay muốn sờ đầu nàng nhưng thần nữ lại càng run dữ hơn.

 

Ta kéo ống tay áo của nàng ra mới phát hiện trên người nàng lại có những vết thương xanh xanh tím tím.

 

“Hắn còn dám đánh ngươi?”

 

Thần nữ mắt rớm lệ, vội vàng giật ống tay áo của mình lại.

 

“Không, hắn không đánh ta.”

 

Ta không khỏi ôm nàng vào lòng, nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi chịu khổ thêm nữa.”

6.

 

Ngày nào ta chưa ký mệnh khế thì nam tử kia lại làm ầm ĩ ngày đó.

 

Cuối cùng khiến Ngọc Đế bất mãn, cố ý gọi ta qua đó.

 

“Ngươi cứ ký cho hắn đi.”

 

Câu nói của Ngọc Đế khiến ta kinh ngạc.

 

Trước kia thần nữ được Ngọc Đế cực kỳ coi trọng, nàng ấy đã xử lý không ít việc cho Ngọc Đế.

 

“Vì sao?”

 

“Ta biết ngươi đau lòng cho nàng ấy, nhưng nàng ấy đã không thể trở về nữa. Bây giờ còn ngu đần như thế, cho dù có về lại Cửu Tiêu, cũng có thể làm được gì?”

 

Ta nhất thời không biết trả lời thế nào, Thiên cung không nuôi người nhàn rỗi.

 

“Nếu bây giờ chúng ta cố ý giữ người ở lại, không phải đã chứng thực lời nói của người phàm kia rằng thần tiên chúng ta bắt nạt người ta ư?”

 

Chuyện này thì đúng, danh vọng của thần tiên rất quan trọng.

 

“Còn huống gì, nàng ấy còn sinh cho người ta bốn đứa con. Bọn trẻ là tim gan của mẹ chúng, nếu chúng ta thật sự bắt nàng phải chia cắt với cốt nhục của nàng, chỉ e nàng cũng không vui vẻ.”

 

“Cứ mơ hồ sống một đời cũng tốt mà? Phải không?”

 

Thần nữ là tự mình phi thăng chứng đạo.

 

Trên đời này có rất nhiều tu sĩ giống như nàng.

 

Thiên cung không có ai muốn nghe nàng nói chuyện, bởi vì nàng vốn đã biến thành một phế vật không thể tự lo cho bản thân.

 

Theo nam tử kia trở về, chí ít không lo cái ăn cái mặc, còn có thể giúp đỡ nuôi bốn đứa bé có tư chất không tồi.

 

Không có ai thèm để ý một thần nữ bị thương đến tiên cốt có vui vẻ hay không, e là chính bản thân nàng, bây giờ cũng chẳng còn để ý đến chuyện đó nữa.

 

Loading...